Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2448 Cổ Tiên Điện!

**Chương 2448: Cổ Tiên Điện!**
Vô biên Tinh Hải.
Trên phương trượng tiên đảo.
Thân chim đầu người Tất Phương mang theo Diệp Thanh Vân đi tới bên ngoài một tòa cung điện cổ lão thần bí.
Cung điện cổ lão này cùng ngọn núi trung tâm nhất của phương trượng Tiên đảo khảm hợp lại với nhau, hơn phân nửa cung điện nằm trong lòng núi, chỉ lộ ra một phần nhỏ bên ngoài ngọn núi.
Cửa lớn tiến vào cung điện cũng mười phần bí ẩn, nhìn qua chỉ là một phiến vách đá có cạnh có góc mà thôi.
Nếu không phải điểu nhân Tất Phương nói cho Diệp Thanh Vân, nơi này chính là lối vào Cổ Tiên Điện, Diệp Thanh Vân thật sự không nhìn ra.
“Nơi này chính là Cổ Tiên Điện sao?”
Diệp Thanh Vân lòng đầy hiếu kỳ đánh giá, thầm nghĩ Cổ Tiên Điện này chính là do Sơ Đại Tiên Tôn lưu lại, còn có quan hệ đến việc tái tạo Cổ Tiên Đại Lục, mình ngược lại muốn xem xem rốt cuộc nơi này có trò gì?
Bất quá Diệp Thanh Vân vẫn lưu lại một cái tâm nhãn, quay đầu nhìn về phía điểu nhân Tất Phương một mực cung kính bên cạnh.
“Bên trong Cổ Tiên Điện này, có thể có hung hiểm gì không?”
Tất Phương vừa mới giật mình, nghĩ thầm với thực lực của Tiên Tôn lão nhân gia ngài, cửu thiên thập địa vậy có chỗ nào có thể xưng là hung hiểm?
Hung hiểm lớn hơn nữa, ở trước mặt ngài không phải đều giống như đi dạo hậu hoa viên thôi sao?
Bất quá Diệp Thanh Vân nếu đã hỏi như vậy, Tất Phương tự nhiên cũng không dám không trả lời.
“Bẩm Tiên Tôn, bên trong Cổ Tiên Điện không có bất kỳ hung hiểm gì.”
Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu.
Tên điểu nhân Tất Phương này ngộ nhận mình là Sơ Đại Tiên Tôn, đối với mình vô cùng kính sợ, nghĩ đến cũng không dám lừa gạt mình ở chuyện như thế này.
Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, Diệp Thanh Vân vẫn muốn đợi Tuệ Không sau khi đến, sẽ cùng nhau tiến vào Cổ Tiên Điện này.
Thêm một người, chung quy cũng thêm một chút cảm giác an toàn.
Đây chính là nguyên tắc thăm dò một chút bí cảnh, hiểm địa của Diệp Thanh Vân.
Có thể không một mình đi vào liền không một mình đi vào.
Rất nhanh.
Nhận được tin của Diệp Thanh Vân, Tuệ Không liền tới nơi đây.
“Thánh tử.”
Tuệ Không phi thân đáp xuống, chắp tay trước ngực hành lễ đồng thời cũng nhìn thấy Tất Phương với hình thù cổ quái ở một bên.
Tất Phương cũng đang nhìn Tuệ Không, tràn đầy vẻ tò mò.
“Nơi này gọi là Cổ Tiên Điện, bên trong hẳn là có một ít bí mật, ngươi cùng ta đi vào xem thử.”
Diệp Thanh Vân nói như vậy.
“Tiểu tăng tuân mệnh.”
Tuệ Không tự nhiên không có hai lời.
Diệp Thanh Vân lại nhìn về phía điểu nhân Tất Phương.
“Ngươi đi mở cửa dẫn đường.”
Lại thấy Tất Phương lộ ra vẻ khó xử, có chút xấu hổ.
“Mong rằng Tiên Tôn tha thứ, tiểu nhân không cách nào mở ra cửa Cổ Tiên Điện, càng không có biện pháp tiến vào Cổ Tiên Điện.”
“Ân? Đây là vì sao?”
“Nơi đây...... chỉ có Tiên Tôn đại nhân ngài mới có thể tiến vào, đây là cấm chế tồn tại ngay từ khi Cổ Tiên Điện thành lập.”
Diệp Thanh Vân một trận trầm mặc.
Nếu thật sự là cấm chế do Sơ Đại Tiên Tôn lưu lại trong Cổ Tiên Điện, vậy mình có thể đi vào hay không cũng không nhất định.
Nhưng nghĩ lại.
Sơ Đại Tiên Tôn giống mình như đúc, lại có nguồn gốc rất sâu, có lẽ mình cũng có thể giống như Sơ Đại Tiên Tôn xuất nhập Cổ Tiên Điện này.
“Ta thử xem sao.”
Diệp Thanh Vân liền cất bước đi tới trước cửa lớn Cổ Tiên Điện như vách tường đá kia.
Hắn trên dưới nhìn một chút, cũng không tìm được bất kỳ cơ quan mở cửa nào.
Dứt khoát liền đưa tay đặt lên trên thạch bích.
Nhưng không ngờ.
Khi tay Diệp Thanh Vân đặt lên, vách đá vốn bình thường, lại lập tức hiện ra trận trận kim quang.
Đồng thời, một đạo chưởng ấn màu vàng hiện lên ở vị trí mà Diệp Thanh Vân đặt tay lên.
Giống như việc phân biệt vân tay.
“Ta sát? Cao đoan như vậy sao?”
Diệp Thanh Vân một trận kinh ngạc.
Chưởng ấn màu vàng xuất hiện trên vách đá, tựa hồ hoàn toàn tương tự với bàn tay Diệp Thanh Vân.
Dính vào nhau kín kẽ.
Ngay sau đó.
Giữa vách đá xuất hiện một đạo khe hở dựng thẳng.
Nương theo tiếng vang trầm thấp, khe hở dựng thẳng mở rộng về hai phía, vách đá như hai cánh cửa từ từ mở ra về hai bên.
Điểu nhân Tất Phương thấy vậy một màn, tranh thủ thời gian quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, trong lòng càng thêm xác định vị này chính là Sơ Đại Tiên Tôn.
Cho dù luôn mồm không thừa nhận, nhưng có thể mở ra cửa lớn Cổ Tiên Điện như vậy, cũng đủ để chứng minh tất cả.
Về phần Tuệ Không ngược lại không có bất kỳ ngạc nhiên nào.
Hắn không cần nghĩ cũng biết, Cổ Tiên Điện được gọi là ở nơi đây nhất định là do Thánh tử an bài.
Có thể mở rộng cửa tự nhiên cũng không có gì ly kỳ.
Theo cửa điện mở ra, một đoàn ánh sáng nhu hòa từ bên trong lan tràn ra, đem Diệp Thanh Vân bao vây lại.
Tuệ Không đuổi theo sát, quang mang nhu hòa kia cũng đem Tuệ Không kéo vào.
Sau một khắc.
Diệp Thanh Vân, Tuệ Không đồng thời biến mất tại chỗ.
Tựa hồ đã bị kéo vào trong cổ tiên điện kia.
Mà cửa lớn Cổ Tiên Điện, cũng một lần nữa chậm rãi khép lại.
Điểu nhân Tất Phương lúc này mới đứng dậy, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Không nghĩ tới Tiên Tôn đại nhân lại đột nhiên trở về, còn trở nên kỳ kỳ quái quái.”
“Đầu trọc kia là ai? Năm đó bên cạnh Tiên Tôn đại nhân hình như không có một người như vậy.”
“Tính toán, cũng không quan hệ tới ta, thành thành thật thật trông coi toà đảo này là được.”
Điểu nhân Tất Phương không muốn nghĩ nhiều, trực tiếp tìm một khối đá leo lên nằm ngủ gật.......
Trong một tòa đại điện trống trải.
Đứng sừng sững từng mặt gương, mỗi một mặt gương đều bình thường như nhau, xen vào nhau tinh tế bày ra trong đại điện.
Lúc này.
Hai bóng người trong một trận quang hoa nổi lên.
Chính là Diệp Thanh Vân cùng Tuệ Không.
Hai người xuất hiện tại đại điện này, liền hướng phía bốn phía nhìn lại trước tiên.
Diệp Thanh Vân càng cảnh giác trốn ở sau lưng Tuệ Không, sợ sẽ có thứ đồ gì xuất hiện đánh lén mình.
Khi bọn hắn trông thấy bốn phía đều là từng mặt gương, không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ dị.
“Cái quái gì?”
Diệp Thanh Vân hướng phía một chiếc gương gần nhất nhìn lại.
Chỉ thấy trong mặt gương kia thình lình xuất hiện cảnh tượng một mảnh thiên địa rộng lớn, càng có sông núi nhật nguyệt, giang hà biển hồ, cùng rất nhiều sinh linh hiển hiện.
Rõ ràng là một chỗ thiên địa.
Diệp Thanh Vân lại quay đầu nhìn về phía một mặt gương khác, trong gương cũng xuất hiện tình hình tương tự.
Hai người không ngừng nhìn về phía những mặt gương khác, hình ảnh trong gương đều là thiên địa khác biệt ở các nơi.
Thậm chí...... Diệp Thanh Vân từ một chiếc gương phía xa, nhìn thấy một chỗ thiên địa rất quen mắt.
“Tuệ Không ngươi nhìn xem, đây có phải là Đại Hoang Tiên Vực không?”
Diệp Thanh Vân chỉ vào cảnh tượng thiên địa hiện ra trong gương kia nói.
Tuệ Không nhìn về phía chiếc gương Diệp Thanh Vân chỉ, lập tức khẽ gật đầu.
“A di đà Phật, thiên địa trong gương kia đích thật là Đại Hoang Tiên Vực.”
Diệp Thanh Vân nhíu mày, càng thấy kỳ quái.
Tại sao trong Cổ Tiên Điện này lại có thể có nhiều mặt gương kỳ quái như vậy? Hơn nữa, mỗi một mặt gương đều hiện ra các loại cảnh tượng thiên địa?
Thậm chí còn có Đại Hoang Tiên Vực mà mình đã từng đi qua.
Trong lòng Diệp Thanh Vân cổ quái, không khỏi đi tới trước mặt gương hiện ra cảnh tượng Đại Hoang Tiên Vực kia.
Sau một khắc.
Diệp Thanh Vân vươn tay ra chạm vào mặt gương.
Nhưng không ngờ.
Toàn bộ cánh tay đều bị hút vào trong gương.
“Cái quỷ gì?”
Diệp Thanh Vân quá sợ hãi, muốn rút tay về, nhưng lại cảm giác toàn bộ cánh tay của mình bị kẹt tại trong mặt kính này.
“Mau tới giúp ta rút tay ra!”
Tuệ Không tranh thủ thời gian đến, nhìn thấy tay trái của Diệp Thanh Vân thế mà đập vào trong gương, không khỏi rất là ngạc nhiên.
Mà cơ hồ là cùng lúc đó.
Trong năm trang quan ở Đại Hoang Tiên Vực.
Lộc Sơn Tiên Quân đang tĩnh tọa nhìn xem một cánh tay trống rỗng xuất hiện trước mặt rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận