Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1566 phật môn thật Thánh Tử

Chương 1566 Phật môn thật Thánh tử Diệp Thanh Vân nhiệt tình chào mời, ngược lại làm cho Ngọc Phật Thánh tử mấy người bọn họ ngơ ngác. Cả đám cứ thế ở giữa không trung phía trên, hai mặt nhìn nhau. Hay là Ngọc Phật Thánh tử là trầm ổn nhất, thoáng chần chờ sau đó, ánh mắt liền đánh giá Diệp Thanh Vân. “Hẳn là người này, chính là cái kia giả mạo danh ta Diệp Thanh Vân?” Ngọc Phật Thánh tử âm thầm phỏng đoán. Đồng thời, lặng lẽ vận chuyển Phật Đà pháp nhãn, muốn nhìn rõ ràng nội tình của Diệp Thanh Vân. Ông! Màu vàng kim nhàn nhạt phật quang, bao phủ trên hai mắt Ngọc Phật Thánh tử. Càng có chữ Vạn phật ấn hiển hiện. Đây là một đôi có thể nhìn thấu hết thảy giữa thiên địa phật nhãn. “Ân? Vì sao lại như vậy?” Nhưng điều khiến Ngọc Phật Thánh tử không ngờ là, chính mình thế mà lại không nhìn ra bất kỳ nội tình gì của Diệp Thanh Vân. Điều này còn có chút khác biệt so với tình huống trước đó khi nhìn không thấu Đạo Tế và Tuệ Không. Khi Ngọc Phật Thánh tử không nhìn thấu tu vi của Đạo Tế và Tuệ Không, dường như trên người hai người có một loại lực lượng cường hãn nào đó đã cản trở phật nhãn của Ngọc Phật Thánh tử. Mà việc không nhìn thấu Diệp Thanh Vân, lại không phải do có lực lượng nào cản trở tầm mắt của hắn. Mà là bản thân Diệp Thanh Vân dường như cũng chỉ là một người rất bình thường, trong trong ngoài ngoài đều đã nhìn thấu, đều không nhìn ra bất kỳ chỗ nào bất phàm. Thuộc về kiểu phàm phu tục tử, cũng thuộc dạng khá bình thường. Có thể chính vì vậy, Ngọc Phật Thánh tử ngược lại cảm thấy mình nhìn lầm. Một kẻ có thể mạo danh Thánh tử của mình, đồng thời có thanh danh lớn như vậy ở Tứ Cảnh Chi Địa, lẽ nào lại là hạng người hời hợt? Tuyệt đối không thể! Nhất định là hắn đã biết một loại pháp thuật cực kỳ lợi hại nào đó, khiến phật nhãn của mình căn bản không nhìn thấy được mặt thật của người này. Bất quá dù vậy, Ngọc Phật Thánh tử cũng không quá kinh ngạc. Ngược lại lộ ra một chút nụ cười nhàn nhạt. Cũng có chút thú vị. Cái tên Thánh tử giả này cũng không dễ đối phó như mình tưởng tượng. Nhưng cho dù hắn có bản lĩnh đến đâu, thì giả vẫn là giả, chỉ cần mình thoáng thi triển thủ đoạn, tên Thánh tử giả này nhất định sẽ phải bẽ mặt. Đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ xấu hổ không còn chỗ nào để trốn mà phải quỳ gối trước mặt mình, cầu xin sự tha thứ của mình. Đế Thính chở Ngọc Phật Thánh tử chậm rãi đáp xuống, bốn người Tịnh Lưu Ly cũng theo sát bên cạnh Ngọc Phật Thánh tử. Kiếm Thiên Minh và Thanh Loan Yêu Thánh cũng đồng thời lộ ra vẻ cảnh giác. Ngay cả Vệ Trường Hoan đang buộc tạp dề trong bếp, đang thái thịt cũng quay ra nhìn, dao phay trong tay cũng trong tư thế sẵn sàng. Bốn người Tịnh Lưu Ly thấy vậy, tự nhiên cũng đều phóng ra Thánh Nhân chi uy, muốn uy hiếp trước một chút. Trong nháy mắt, bầu không khí trong căn nhà nhỏ trở nên căng thẳng như dây đàn. Chỉ có hai người là vẫn đứng bất động. Một người là Ngọc Phật Thánh tử đang xếp bằng trên lưng Đế Thính, mặt bình thản, khí tức trầm ổn. Một người khác thì nằm trên ghế trúc nhai củ lạc Diệp Thanh Vân, tựa như hoàn toàn không cảm giác được sự căng thẳng của bầu không khí. Cùng một con chó lông vàng đang nằm ngáp cách đó không xa, cũng lạnh nhạt tương tự. Diệp Thanh Vân tùy ý đánh giá một đoàn người của Ngọc Phật Thánh tử. Nhìn một lúc, ánh mắt của Diệp Thanh Vân liền trở nên bất thường. Ánh mắt của hắn hung hăng hướng về phía Thiền Tuyết Ni, nghiêng mắt nhìn. Không tài nào dời ánh mắt được. “Chậc chậc, một tế Vân xuyên ni cô, mặc mà cũng hở hang thế sao?” “Cái này vừa trắng vừa lớn!” “Khuôn mặt cũng không tệ!” Diệp Thanh Vân thầm nhủ trong lòng. Thiền Tuyết Ni đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Diệp Thanh Vân, trong lòng có chút tức giận, càng là mặt lộ vẻ xem thường. “Nguyên lai ngươi căn bản không phải người Phật môn ta, vậy mà lại còn bị nữ sắc mê hoặc, thật nực cười!” Thiền Tuyết Ni cũng không hề khách khí, lập tức mở miệng nói. Nghe vậy, Diệp Thanh Vân ngược lại chẳng hề tức giận. Còn cười hề hề. “Hắc hắc, ngươi nói đúng, ta thật không phải là người Phật môn.” Vừa cười, một bên ném vào trong miệng một bông hoa gạo sống. “Mà lại, ngươi xem ngươi ăn mặc như vậy, ta nhìn thêm hai mắt thì sao? Trên người ngươi cũng đâu có thiếu đi miếng thịt nào?” “Chậc chậc, dáng vẻ cũng coi như được!” Thiền Tuyết Ni tức giận đến mặt mày tái mét. “Cực kỳ vô sỉ!” Diệp Thanh Vân lười phản ứng với người phụ nữ này, cuối cùng vừa cẩn thận liếc nhìn một cái sau đó, mới đưa mắt sang Ngọc Phật Thánh tử. Vừa đúng lúc Ngọc Phật Thánh tử cũng đang muốn mở miệng. “A di đà phật.” “Thí chủ mạo danh Thánh tử, đây là tội khi khinh phật, nhưng ngã phật từ bi, nếu thí chủ bằng lòng ăn năn, Phật Tổ cũng sẽ không trách tội thí chủ.” “Nếu thí chủ nguyện ý, có thể cùng bản tọa đi đến Nhất Tế Vân Xuyên, dưới trướng bản tọa nghe Phật pháp, tương lai ắt sẽ có một phen thu hoạch.” Ngọc Phật Thánh tử hết sức ôn hòa nói. Diệp Thanh Vân khoát tay: “Nhất Tế Vân Xuyên ta không đi đâu, ta mới từ nhà đi xa về không lâu, không muốn đi những chỗ khác nữa.” “Ta cũng biết các ngươi đến đây làm gì, không phải là muốn chứng minh ngươi mới là Thánh tử Phật môn sao?” “Thật ra ta vẫn luôn không thừa nhận mình là Thánh tử Phật môn, là đám người Phật môn ở Tây Cảnh cứ luôn tin chắc ta là Thánh tử, ta cũng hết cách.” “Đã các ngươi đến rồi, vậy thì tốt, ta trả lại cái danh Thánh tử cho ngươi, ngươi chính là Thánh tử Phật môn chân chính!” Nói xong, Diệp Thanh Vân ra hiệu một chút với Kiếm Thiên Minh. Người sau lập tức lấy ra từ trong túi trữ vật một tấm bảng hiệu lớn. Phía trên có năm chữ lớn mạ vàng. Phật Môn Thật Thánh Tử! Kiếm Thiên Minh đưa tấm bảng hiệu lớn này trực tiếp đến trước mặt Ngọc Phật Thánh tử, sau đó lui về bên cạnh Diệp Thanh Vân. Một loạt thao tác này diễn ra, Ngọc Phật Thánh tử và bốn người Tịnh Lưu Ly đều ngơ ngác. Cái thứ gì vậy? Ngươi ngay cả lệnh bài cũng chuẩn bị xong? Sao lại quen thuộc thế? Không phải lẽ ra ngươi nên có một trận so tài thật giả sao? Ngươi thế này là trực tiếp đưa luôn sao? “Thế nào? Chữ trên lệnh bài này, là do chính tay ta khắc, cũng không tệ đúng không?” Diệp Thanh Vân cười tủm tỉm nói. “Cái lệnh bài này các ngươi cứ mang đi, treo ở chỗ dễ thấy nhất ở Nhất Tế Vân Xuyên.” “Sau đó ta sẽ nói với mọi người, ngươi mới là Thánh tử chân chính, để sau này có việc gì họ đều sẽ đi tìm ngươi.” Ngọc Phật Thánh tử nhìn tấm lệnh bài kia, lại nhìn Diệp Thanh Vân một mặt không quan tâm. Một chút vẻ tức giận hiện lên trên khuôn mặt Ngọc Phật Thánh tử. Những hành động này của Diệp Thanh Vân, trong mắt Ngọc Phật Thánh tử, thuần túy chính là đang khiêu khích và miệt thị mình. Cái danh Thánh tử quan trọng và nghiêm túc như thế, mà lại giống như một trò đùa đưa qua đẩy lại. Ngươi làm như thế là ý gì? Khiến cho cái danh Thánh tử này, trong tay Diệp Thanh Vân các ngươi giống như củ khoai lang bỏng tay vậy. “Cái danh Thánh tử, há lại để ngươi tùy tiện nhạo báng?” Ngọc Phật Thánh tử lạnh giọng nói. Diệp Thanh Vân có chút kỳ quái nhìn Ngọc Phật Thánh tử. “Ngươi làm sao vậy?” “Ta đã thừa nhận ngươi mới là Thánh tử thật rồi, sao ngươi còn giận dữ vậy?” “Có phải là chê cái lệnh bài này không đủ long trọng hay không? Không sao, ta cho ngươi thêm một bảng hiệu bằng vàng ròng thế nào?” “Nếu không khảm thêm ít bảo thạch lên trên?” Nghe vậy, Ngọc Phật Thánh tử hoàn toàn không nhịn được. “Đủ rồi!” Ngọc Phật Thánh tử quát lớn một tiếng. Lập tức những đợt Phật uy cuồn cuộn phát ra. Kiếm Thiên Minh và Thanh Loan Yêu Thánh lúc này đều đổi sắc mặt. “Người này tuy dáng vẻ thiếu niên, nhưng một thân tu vi Phật môn lại sâu dày đến kinh người!” Chỉ thấy Ngọc Phật Thánh tử một tay nâng lên, tấm bảng hiệu đứng trước mặt hắn lập tức biến thành bột mịn. Diệp Thanh Vân thấy vậy, cũng có chút bất mãn. “Ngươi không thích thì cũng đâu cần thiết phải đập nát nó đi chứ?” “Diệp Thanh Vân!” Ngọc Phật Thánh tử nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân. “Ngươi coi như là không biết hối cải, lặp đi lặp lại nhiều lần nhạo báng Phật Tổ, chà đạp uy nghiêm Phật môn!” “Bản tọa cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống thỉnh tội, sám hối trước ngã phật!” “Nếu không, bản tọa sẽ tự tay đưa ngươi vào địa ngục tầng thứ 18!” Bốn người Tịnh Lưu Ly cũng cùng nhau lớn tiếng quát. “Quỳ xuống!” Bốn người thánh cảnh chi uy, thêm cả Phật uy của chính Ngọc Phật Thánh tử, phảng phất trời đất sụp đổ, dồn lên người Diệp Thanh Vân. Muốn khiến cho hắn hoàn toàn tan nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận