Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 388: Từ trường phong đột phá

Từ Trường Phong nhìn về phía đám người Tư Mã Trọng ánh mắt, lập tức trở nên cổ quái.
Mấy người Tư Mã Trọng cũng chú ý tới ánh mắt của Từ Trường Phong, nhất là phản ứng vừa rồi của Từ Trường Phong, rõ ràng là ngửi được cái gì đó.
Đám người Tư Mã Trọng lập tức trong lòng căng thẳng.
Không thể nào!
Nhóm mình ở trong sông đều đã tắm rửa lâu như vậy, da cũng sắp bị cọ tróc mất rồi.
Sao có thể còn mùi được chứ?
Cũng may Từ Trường Phong không nói gì thêm, mời đám người Tư Mã Trọng vào bên trong tông môn.
Một đường đi tới sảnh khách.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống.
"Tiền bối đến đây, không biết có chuyện trọng yếu gì?"
Từ Trường Phong đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Hắn biết rõ, nhà Tư Mã không phải là thế gia tầm thường.
Thực lực đám người Tư Mã Trọng rất cao, ở t·h·i·ê·n Võ Vương Triều tuyệt đối có thể đi nghênh ngang.
Nếu không cần thiết, thì không thể đến nơi này của hắn được.
Chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Tư Mã Trọng cũng không hề quanh co lòng vòng.
"Thực không dám giấu giếm, ta thực sự đang gặp một việc khó, muốn mời Từ tông chủ ra tay giúp đỡ."
Từ Trường Phong có chút sửng sốt.
"Hả? Tu vi tiền bối cao thâm như vậy, thế mà cũng có thể gặp phải việc khó sao?"
Tư Mã Trọng gật gật đầu, thần sắc trở nên u ám.
"Chuyện này, nhắc tới cũng thực là m·ấ·t mặt."
"Ta sẽ không nói quá trình chi tiết, kỳ thực là nhà Tư Mã ta có một món bảo vật, bị rơi m·ấ·t ở trên Phù Vân Sơn."
"Chúng ta muốn tìm lại, lại bất lực."
Nói tới đây, Tư Mã Trọng thở dài.
Những người khác của nhà Tư Mã cũng đều thở dài, lộ ra vẻ bất đắc dĩ và oán giận.
Mà Từ Trường Phong thì lại nhíu mày không nén nổi.
Phù Vân Sơn?
Mấy người nhà Tư Mã này, chẳng lẽ từng đến Phù Vân Sơn?
Xem bộ dáng ủ rũ từng người, chỉ sợ đã bị Phù Vân Sơn làm cho thê thảm rồi.
"Các ngươi đã đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với người của Phù Vân Sơn rồi?"
Từ Trường Phong không lộ vẻ gì hỏi một câu.
Nếu như những người này thật sự đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với người trên Phù Vân Sơn, Từ Trường Phong tuyệt đối sẽ lập tức phủi sạch quan hệ với nhà Tư Mã.
"Chưa từng đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, chỉ là rất khó để ra tay."
Tư Mã Trọng nói vậy.
Từ Trường Phong nghe vậy, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không có đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ là tốt rồi.
Nếu đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, Từ Trường Phong sẽ chẳng thèm phản ứng đến đám người này.
"Từ tông chủ, ngươi là địa đầu xà của t·h·i·ê·n Võ Vương Triều, hẳn cũng có hiểu biết về Phù Vân Sơn, không biết có thể tương trợ không?"
Tư Mã Trọng hỏi.
Hai tay Từ Trường Phong đan vào nhau, thần sắc mờ mịt khó đoán.
Hắn không lập tức nói chuyện, mà dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn đám người Tư Mã Trọng.
Đám người Tư Mã Trọng bị nhìn mà khó hiểu.
Nhìn chằm chằm bọn họ làm gì vậy?
Chẳng lẽ trên mặt bọn họ không sạch sẽ? Còn dính thứ gì không thể tả?
Không thể nào.
Sau khi từ sông đi lên, mọi người đều kiểm tra lẫn nhau, hẳn là đã sạch rồi.
Vậy cái tên Từ Trường Phong này cứ nhìn bọn họ làm gì?
"Tiền bối, các ngươi thực sự không biết Phù Vân Sơn là nơi nào sao?"
Từ Trường Phong có chút nghiền ngẫm hỏi một câu.
Tư Mã Trọng lắc đầu.
Thật sự là hắn không biết Phù Vân Sơn là nơi nào.
Nhà Tư Mã cũng chưa từng tìm hiểu về Phù Vân Sơn.
Thần sắc của Từ Trường Phong càng thêm cổ quái.
"Tuy ta không biết các vị đã trải qua chuyện gì ở Phù Vân Sơn, nhưng ta muốn khuyên chư vị một câu."
"Gây khó dễ với ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng gây khó dễ với Phù Vân Sơn."
Từ Trường Phong nghiêm giọng khuyên bảo.
Đây cũng chính là nể tình nhà Tư Mã trước đây đã có ân với hắn, hắn mới nói những lời này.
Nếu như người khác đi trêu chọc Phù Vân Sơn, Từ Trường Phong trực tiếp sẽ đuổi cổ người đó.
Mẹ kiếp.
Trêu chọc Phù Vân Sơn, còn chạy đến chỗ ta làm gì?
Không phải là muốn kéo ta xuống nước cùng à?
Quan hệ của ta với Phù Vân Sơn rất tốt, không thể để mấy người này làm bẩn được.
Tư Mã Trọng kinh ngạc.
Từ Trường Phong lại nói như vậy, khiến cho hắn thực sự bất ngờ.
Chẳng lẽ Phù Vân Sơn đó, thật sự đáng sợ như vậy sao?
"Từ tông chủ, Phù Vân Sơn đó..."
Từ Trường Phong xua tay.
"Chuyện của Phù Vân Sơn, ta không nên nhiều lời."
"Nói tóm lại, nếu như các ngươi đã trêu chọc người trên Phù Vân Sơn, ta khuyên các ngươi không chỉ đừng nên nghĩ cách đối phó Phù Vân Sơn, mà là phải lập tức đi Phù Vân Sơn bồi tội!"
Bồi tội!
Đám người Tư Mã Trọng ngây người.
Bọn họ vừa chịu thiệt lớn ở Phù Vân Sơn, mất mặt như vậy, còn muốn lại đi bồi tội?
Đây là chuyện gì vậy?
Nhà Tư Mã chưa từng nhận qua loại uỷ khuất này.
Tư Mã Trọng lập tức có chút không vui.
"Từ tông chủ, nhà Tư Mã ta năm đó cũng có chút ân tình với ngươi, bây giờ đến tìm sự giúp đỡ, ngươi lại đối đãi với chúng ta như vậy sao?"
Từ Trường Phong dở k·h·ó·c dở cười.
Hắn hảo ý khuyên bảo, kết quả người ta lại coi như là qua loa.
Thật sự là hết nói.
Từ Trường Phong không hề tức giận.
"Tiền bối, đây là những lời ta p·h·át ra từ tận đáy lòng, cũng là vì nghĩ cho các ngươi."
Tư Mã Trọng hừ một tiếng.
"Vì chúng ta suy nghĩ, vậy phải giúp chúng ta tìm lại bảo vật của nhà Tư Mã, chứ không phải bắt chúng ta đi Phù Vân Sơn bồi tội gì đó."
Vừa nói, uy áp thân là cường giả Luyện Thần Cảnh của Tư Mã Trọng cũng không kìm nén được tràn ra.
Vốn tưởng rằng Từ Trường Phong cảm nhận được luồng hơi thở này sẽ biến sắc.
Nhưng không ngờ.
Từ Trường Phong vẫn ngồi vững như chuông, không hề biến sắc.
Hơn nữa.
Bản thân Từ Trường Phong cũng phóng thích ra một luồng khí tức.
Luyện Thần Cảnh!
Khí tức Luyện Thần Cảnh tương tự, hơn nữa so với khí tức của Tư Mã Trọng, không hề yếu kém.
Thập phần hùng hậu!
Tư Mã Trọng đầy mặt chấn kinh.
Những người khác của nhà Tư Mã cũng đồng loạt biến sắc.
Từ Trường Phong thế mà cũng đột p·h·á đến Luyện Thần Cảnh!
Hơn nữa, khí tức lại hùng hậu như vậy, thực sự không giống như vừa mới đột p·h·á.
"Từ tông chủ, ngươi..."
Sắc mặt Từ Trường Phong bình tĩnh.
"Không sai, ta đã đột p·h·á đến Luyện Thần Cảnh rồi."
Tê!!!
Đám người Tư Mã Trọng đều hít vào khí lạnh.
Luyện Thần Cảnh mặc dù ở nhà Tư Mã không tính là hiếm lạ.
Nhưng cũng là một chiến lực rất mạnh.
Mà Từ Trường Phong hơn một năm trước, còn chỉ là Thông T·h·i·ê·n Cảnh mà thôi.
Mới hơn một năm thời gian.
Thế mà đã là Luyện Thần Cảnh rồi.
Tốc độ đột p·h·á này, quả thực là quá khoa trương.
Tư Mã Trọng có thể đột p·h·á đến Luyện Thần Cảnh, đó là bởi vì hắn đã s·ố·n·g hơn hai trăm tuổi rồi.
Còn Từ Trường Phong thì sao?
Mới khoảng năm mươi tuổi mà thôi.
Thật là so sánh người với người mà tức c·hết người.
Tư Mã Trọng lập tức trầm mặc.
Khó trách Từ Trường Phong khi đối diện với bọn họ lại không kiêu ngạo, không hèn nhát.
Nguyên lai là đã đột p·h·á đến Luyện Thần Cảnh rồi.
"Thực ra không chỉ có mình ta, tông chủ Cửu Linh Tông Côn Tôn Việt, Trần c·ô·ng Vọng của Thái Hạo Môn, bọn họ cũng giống ta, đều đã bước vào Luyện Thần Cảnh."
Từ Trường Phong sơ lược nói.
"Cái gì?"
Tư Mã Trọng k·i·n·h h·ã·i.
Tông chủ ba tông môn lớn của t·h·i·ê·n Võ Vương Triều, thế mà đều đã tiến vào Luyện Thần Cảnh?
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ t·h·i·ê·n Võ Vương Triều địa linh nhân kiệt, tu luyện còn nhanh hơn những nơi khác?
Trước kia có lẽ cũng không phát hiện t·h·i·ê·n Võ Vương Triều có gì đặc biệt?
Đối với phản ứng của đám người Tư Mã Trọng, Từ Trường Phong cũng không bất ngờ.
"Mà sở dĩ chúng ta có thể nhanh chóng đột p·h·á, đều là liên quan đến Phù Vân Sơn."
Từ Trường Phong nói một câu đầy thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận