Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1783 ta tốt tôn nhi!

Chương 1783: Ta, đứa cháu ngoan của ta!
Thân ảnh ẩn hiện trong ánh hào quang kim sắc kia mờ ảo vô cùng. Ngay cả gương mặt cũng không thể nhìn rõ ràng. Nhưng điều đó vẫn khiến Long Hương Hương vô cùng rung động. Cảm giác như thể thân ảnh này có thể khiến trời đất phải nhường bước, làm cho tiên thần đầy trời cúi đầu. Vĩ đại! Rạng rỡ! Hùng vĩ! Thật không thể ngước nhìn! Long Hương Hương chưa bao giờ rung động đến thế. Cả người nàng như được thăng hoa! Nàng chăm chú nhìn thân ảnh kia, cố hết sức muốn nhìn rõ khuôn mặt của Thanh Vân Lão Tiên này. Cuối cùng... nàng đã thấy rõ. Đó là gương mặt một nam tử trẻ tuổi. Đồng thời nó đã khắc sâu trong tâm thần Long Hương Hương. Thân ảnh biến mất, kim quang khép lại. Long Hương Hương vẫn đứng ở đó, thật lâu không thể hoàn hồn. Rùa biển Tiên Nhân một bên thấy vậy, mặt lộ vẻ tươi cười, cũng không mở miệng quấy rầy. Mà là để Long Hương Hương tiếp tục đắm chìm trong trạng thái này. Rùa biển Tiên Nhân hiểu rất rõ, dù là ai có một lần trải nghiệm huyền diệu vô song như thế này, cũng đều sẽ như Long Hương Hương mà thôi. Một lúc lâu sau. Long Hương Hương mới hoàn hồn lại.
"Từ nay về sau, ta Long Hương Hương chính là tín đồ thành kính dưới trướng Thanh Vân Lão Tiên!" Long Hương Hương tràn đầy vẻ kích động, trong mắt càng tràn đầy cuồng nhiệt. Mà cỗ cuồng nhiệt này, rùa biển Tiên Nhân đã quá quen thuộc. Hắn đã gặp ở trên người những người Thanh Vân Tông. Chỉ bất quá, so với người Thanh Vân Tông, sự cuồng nhiệt của Long Hương Hương còn chưa đủ. Còn kém xa đám người Thanh Vân Tông. Đương nhiên. Dù sao Long Hương Hương mới chỉ tiếp xúc đến ánh hào quang của Thanh Vân Lão Tiên. Theo thời gian nàng dần tin tưởng Thanh Vân Lão Tiên, tự nhiên cũng có thể từ từ đạt đến cảnh giới của đám người Thanh Vân Tông.
"Chỉ cần tâm hướng về lão tiên, dụng tâm phụng thờ lão tiên, liền có thể đạt được lão tiên ban ân, có được lực lượng vô tận." Rùa biển Tiên Nhân mở miệng nói. "Có lực của lão tiên trong mình, lại thêm quy quy mười tám thức vi sư truyền cho ngươi, thì Tiên Nhân tầm thường căn bản không phải là đối thủ của ngươi." Long Hương Hương nghe vậy càng thêm mừng rỡ.
"Đa tạ sư tôn chỉ điểm!" Rùa biển Tiên Nhân lập tức lắc đầu. "Ngươi thật sự muốn cảm tạ là Thanh Vân Lão Tiên, phải luôn luôn đặt Thanh Vân Lão Tiên lên vị trí thứ nhất trong lòng!" "Nhớ kỹ chưa?" "Dạ! Đồ nhi nhớ kỹ rồi ạ!" "Đến, đi theo vi sư cùng nhau hô lớn lên!" "Vâng!" "Thanh Vân Lão Tiên, pháp lực vô biên!" "Thần thông quảng đại, cổ kim đệ nhất!"
Dưới sự hộ tống của ba vị hồng nhan, Đoàn Ngọc lại một lần nữa đến Thủy Nguyệt Tông. Hắn muốn gặp Diệp Thanh Vân lần cuối, sau đó sẽ dẫn ba vị hồng nhan rời khỏi Càn Đạo Châu một cách lặng lẽ. Đi đến một nơi an ổn yên bình, cùng ba vị hồng nhan bắt đầu cuộc sống ẩn cư. Không còn hỏi đến chuyện thế gian nữa. Nhất là chuyện của Đoàn Gia. Đoàn Ngọc muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Đoàn Gia, không còn bất cứ liên hệ nào với Đoàn Gia. Mà ở lại Càn Đạo Châu, khó tránh khỏi sẽ còn đụng mặt với người của Đoàn Gia. Đoàn Ngọc suy đi nghĩ lại, rồi cùng ba vị hồng nhan thương nghị một phen, đều nhất trí quyết định rời khỏi Càn Đạo Châu. Thậm chí còn dự định về sau sẽ không bao giờ trở về nữa. Vì vậy trước khi rời đi, Đoàn Ngọc dự định đến gặp Diệp Thanh Vân một lần. Dù sao đối với Đoàn Ngọc mà nói, bằng hữu của hắn không có nhiều. Mà Diệp Thanh Vân không chỉ là bạn bè của hắn, còn là ân nhân của hắn. Là người cho hắn cơ duyên to lớn. Bất kể thế nào, trước lúc rời đi Đoàn Ngọc đều muốn đến gặp một lần.
Trong đình viện. Diệp Thanh Vân một mặt kinh ngạc nhìn Đoàn Ngọc. "Ngươi muốn rời khỏi Càn Đạo Châu?"
Đoàn Ngọc gật đầu, cười nói: "Trước khi rời đi, cố ý đến gặp mặt Thiết Trụ Huynh một lần."
Diệp Thanh Vân thần sắc có chút phức tạp. Tâm tình cũng rất là cảm khái. Nhất thời không biết nói gì. Đoàn Ngọc đứng dậy, giới thiệu ba vị hồng nhan của mình cho Diệp Thanh Vân.
"Thiết Trụ Huynh, đây là Uông Vũ Yến." "Uông cô nương hữu lễ." "Đây là Chung Linh Linh." "Chung cô nương hữu lễ." "Còn có Mục Vãn Tình, nàng là người con gái đầu tiên ta biết." "Mục cô nương hữu lễ!"
Đoàn Ngọc đem ba vị hồng nhan của mình, giới thiệu cho Diệp Thanh Vân quen biết. Diệp Thanh Vân cũng lần lượt chào hỏi. Với ba cái tên này, Diệp Thanh Vân thật sự là bất lực muốn đậu đen rau muống. Tên thật là quá đủ kiểu. Cùng Đoàn Ngọc đúng là tuyệt phối. Ba cô gái này đối với Diệp Thanh Vân cũng vô cùng kính sợ, khi Diệp Thanh Vân hành lễ với các nàng, ba nàng đều có chút thất kinh, liên tục hạ mình hoàn lễ.
"Đoàn Huynh, ngươi định đi đâu sau đó vậy?" Diệp Thanh Vân hiếu kỳ hỏi. "Ta định đến Côn Ngô Châu." Đoàn Ngọc trả lời.
"Côn Ngô Châu? Vậy cũng tốt, gần với Càn Đạo Châu." Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu. "Thiết Trụ Huynh, từ biệt lần này, về sau cũng không biết có thể gặp lại không, hy vọng Thiết Trụ Huynh có thể một mực như vậy nhàn nhã, mọi sự phải bảo toàn thân mình!" Đoàn Ngọc ôm quyền, trịnh trọng nói. "Ừ!" Diệp Thanh Vân lộ ra nụ cười. "Côn Ngô Châu không quen cuộc sống, ngươi đến đó cũng phải cẩn thận hơn." "Xin từ biệt." "Bảo trọng!"
Đoàn Ngọc không có ý định ở lâu, gặp mặt trò chuyện với Diệp Thanh Vân một hồi xong, liền dẫn theo ba nàng rời khỏi Thủy Nguyệt Tông. Diệp Thanh Vân đưa bọn họ ra ngoài sơn môn, nhìn theo bóng lưng Đoàn Ngọc cùng ba nàng rời đi. "Haiz." Diệp Thanh Vân không khỏi thở dài. "Vị công tử Đoàn Gia tốt thế này, sao lại thành ra như vậy chứ? Đoàn Gia cũng thật là, không hiểu cái lẽ thường của thế gia tu tiên." Tuệ Không một bên cười: "Đoàn công tử có số cát nhân tự có thiên tướng, Thánh tử không cần phải sầu lo."
Đoàn Ngọc mang ba nàng ngự không mà đi. Một đường hướng về phía nam. Hắn muốn dẫn ba nàng vượt qua biên giới Càn Đạo Châu và Khôn Ngô Châu, tiến vào Côn Ngô Châu. Tuy nói ngày thường ở chỗ giao giới giữa các châu có rất nhiều người trấn giữ, người tầm thường không thể tùy ý vượt qua. Nhưng mọi việc đều không tuyệt đối. Đoàn Ngọc sớm đã chuẩn bị sẵn mối quan hệ, đến lúc đó chỉ cần đưa cho tiên quan trấn giữ ở biên giới một chút lợi lộc, liền có thể trực tiếp vượt qua biên giới, không nhận bất kỳ kiểm tra hay ngăn cản nào. Chuyện này, tốn ít tiền là được. Tốn chút tiền thôi, không lạnh trộn lẫn. Nếu không được nữa, đó là tiền chưa đủ. Tuy rằng Đoàn Ngọc đã rời khỏi Đoàn Gia, nhưng trong người vẫn có không ít của cải. Dùng để lo lót quan hệ thì không có gì khó khăn.
"Công tử, lần này đi Khôn Ngô Châu, chúng ta liền có thể tiêu diêu tự tại, không màng thế sự." Chung Linh Linh tỏ vẻ rất vui vẻ, lớn tiếng nói. Đoàn Ngọc mỉm cười, ngày này hắn cũng đã nghĩ đến rất lâu rồi. Không hỏi đến thế sự, cùng những người mình yêu bắt đầu cuộc sống ẩn cư, thật thong dong tự tại biết bao. Đoàn Ngọc không khỏi lại nghĩ đến Đoàn Gia. Nhưng không có gì phải vương vấn, cũng chính vì thái độ của Đoàn Gia, mới khiến Đoàn Ngọc kiên quyết muốn thoát ly Đoàn Gia.
Sau một ngày. Biên giới giữa Càn Đạo Châu và Côn Ngô Châu đã ở ngay phía xa. "Công tử, đi về phía trước nữa là đến châu giới rồi." Mục Vãn Tình chỉ về phía trước nói. "Ừ, chúng ta đi thẳng qua thôi." Đoàn Ngọc nói, tăng tốc độ.
Nhưng ngay lúc này. "Ngọc Nhi, con định đi đâu vậy?" Một giọng nói già nua vang lên. Sắc mặt Đoàn Ngọc khẽ biến, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một thân ảnh già nua gào thét lao đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đoàn Ngọc và ba nàng.
"Gia gia?" Đoàn Ngọc kinh ngạc nhìn người vừa đến. Đó chính là Đoàn Gia Lão Tổ.
"Ngọc Nhi, có phải con muốn rời khỏi Càn Đạo Châu không?" Đoàn Gia Lão Tổ nhíu mày nhìn Đoàn Ngọc. Đoàn Ngọc thần sắc phức tạp, hướng Đoàn Gia Lão Tổ cúi người hành lễ. "Gia gia, con thật sự muốn rời khỏi Càn Đạo Châu, về sau sẽ không trở về nữa." Nghe vậy, Đoàn Gia Lão Tổ lập tức lộ vẻ bi thương. "Ôi, cháu trai ngoan của ta, gia gia không nỡ rời xa con mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận