Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 874: Quỷ Đế hiện thế

Trên bầu trời, Trần Không Tú đang dùng thực lực tuyệt đối áp chế Lãnh Mộ Tuyết.
Trần Không Tú trong lòng vô cùng đắc ý. Thực lực của bản thân bây giờ, quả nhiên là cường hãn a. Đại Nhật Liệt Dương Quyết đã đại thành, giơ tay nhấc chân đều có sức mạnh liệt dương bộc phát ra. Mà thần thông trong bí điển của Xích Hỏa Thần Quân, bản thân còn chưa thi triển, cũng đã có uy năng như vậy. Chỉ tiếc là vẫn chưa chính thức bước vào cảnh giới Hóa Nguyên. Đây là khuyết điểm nhỏ duy nhất. Bất quá cũng không đáng bận tâm. Trần Không Tú đã cảm thấy, bản thân đã chạm vào xiềng xích mấu chốt kia. Hơn nữa cực kỳ nắm chắc có thể đột phá. Chỉ cần cho hắn thêm mười năm! Trần Không Tú tin tưởng mình có thể bước vào cảnh giới Hóa Nguyên. Trở thành đệ nhất nhân hải ngoại chân chính! Đệ nhất nhân hải ngoại giả tạo --- Thiên Cung Chi Chủ. Đệ nhất nhân hải ngoại chân chính --- Trần Không Tú!
Ngay khi Trần Không Tú đang đắc ý trong lòng, ra tay càng phát ra hung hãn thì một cỗ quỷ khí mênh mông và dày đặc khủng bố, trong nháy mắt tràn ngập đến, hơn nữa đột ngột phong tỏa toàn bộ bầu trời. Khiến cho giờ này tất cả mọi người đều rơi vào trong cỗ quỷ khí đáng sợ này.
“Lại là cỗ quỷ khí này!” Mọi người trong Liệt Dương Cung, sắc mặt Trần Hiên đại biến. Cỗ quỷ khí này, lúc trước khi gặp Lãnh Mộ Tuyết cùng Diệp Thanh Vân, hắn đã cảm nhận qua. Mà so với lúc đó, cỗ quỷ khí này hiển nhiên nồng đậm kinh người hơn. Đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được.
“Sao mà quỷ khí cường hãn!”
“Vì sao lại có quỷ khí cường đại như vậy? Từ đâu mà đến?”
“Ừ? Vì sao lại có một thanh cái búa bay về phía cung chủ?”
Giữa những tiếng sửng sốt, một thanh cái búa mang theo tiếng gió rít, nhanh chóng bay về phía Trần Không Tú. Trần Không Tú sau lưng nghe thấy tiếng xé gió truyền đến.
“Có người đánh lén?” Trần Không Tú hừ lạnh một tiếng. Một chưởng đánh lui Lãnh Mộ Tuyết, ngay sau đó là một quyền, ánh lửa bắn ra tứ tung, dồn dập oanh kích lên mặt cái búa.
Oanh! Một tiếng nổ vang. Trần Không Tú cả người lảo đảo lui về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Nhìn lại cái búa kia, không hề bị tổn thương. Thậm chí, quỷ khí tràn ngập bốn phía cũng không hề yếu đi chút nào.
“Cái này rốt cuộc là thứ quỷ gì?” Sắc mặt Trần Không Tú không khỏi u ám.
Cái búa cũng không nói đạo lý với ngươi. Cũng không quan tâm ngươi là ai. Cung chủ Liệt Dương Cung? Tú nhi? Diệp công tử đã nói muốn đập ngươi, vậy chắc chắn phải đập cho ngươi minh bạch. Quỷ tỷ Trần Vân Hương! Lời quỷ không nhiều! Công tử một lời! Đập ngươi không thương lượng!
Cái búa không ngừng bay về phía Trần Không Tú. Trần Không Tú vô cùng tức giận.
“Đại Phần Thiên Thủ!” Chiêu Đại Phần Thiên Thủ lập tức được thi triển ra. Đây không phải võ học của Liệt Dương Cung mà là đến từ bí điển của Xích Hỏa Thần Quân. Bàn tay lửa khổng lồ chớp mắt bắt lấy cái búa đang bay tới.
“Xem ta đưa ngươi triệt để dung luyện!” Trần Không Tú trong lòng cáu kỉnh, muốn dùng uy lực của Đại Phần Thiên Thủ, trực tiếp dung luyện cái búa. Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi. Cái búa này há có thể để hắn dung luyện? Không nói đến Trần Vân Hương trong cái búa, đã bước vào cảnh giới Quỷ Đế, sớm đã có thể so với tồn tại ở cảnh giới Hóa Nguyên. Chỉ riêng chuôi búa này, cũng đã là một bảo vật mà mảnh thiên địa này hoàn toàn không thể chạm vào được. Đây là cái búa của Diệp Thanh Vân. Là chí bảo! Cho dù không có Trần Vân Hương nhập vào đây, nó vẫn đủ sức mạnh to lớn. Có thể nói, tác dụng của Trần Vân Hương chỉ là gấm thêm hoa mà thôi.
Chỉ thấy cái búa chớp mắt phá tan bàn tay lớn liệt diễm kia. Hơn nữa, lại một lần nữa đuổi theo Trần Không Tú. Trần Không Tú đồng tử co rụt lại. Đã ý thức được không thích hợp, vội vàng lấy ra một thanh trường kiếm. Hỏa Lân Kiếm! Kiếm này là binh khí mà cung chủ Liệt Dương Cung đời đời truyền lại, nghe nói sư tổ của Liệt Dương Cung đã lấy được một giọt máu Kỳ Lân, rèn vào thanh bội kiếm tùy thân, mới có Hỏa Lân Kiếm. Còn thật hay giả thì không rõ. Nhưng khi vung kiếm này lên lại ẩn chứa uy thế của Kỳ Lân, vô cùng lợi hại.
Mắt thấy cái búa đánh tới, Trần Không Tú đột nhiên vung Hỏa Lân Kiếm, phối hợp Đại Nhật Liệt Dương Quyết. Đem toàn bộ sức mạnh liệt dương quán chú vào trong Hỏa Lân Kiếm.
Oanh!!!
Một đạo kiếm khí ngọn lửa khổng lồ đột nhiên đánh xuống, kèm theo tiếng Kỳ Lân gầm giận kinh thiên động địa. Trong khoảnh khắc, như có một đầu Kỳ Lân hư ảnh, ẩn hiện trong kiếm khí ngọn lửa kia. Một kiếm này uy lực kinh người, khiến cho Lãnh Mộ Tuyết hoa dung thất sắc. Nàng tự hỏi cho dù cầm Vô Song Kiếm Ô trong tay, cũng tuyệt đối không thể ngăn được một kiếm này của Trần Không Tú. Người sau vô luận tu vi hay thực lực, bảo vật trong tay đều không hề kém bản thân. Vậy, cái búa của Diệp Cao Nhân kia có thể ngăn được một kiếm này không?
Một khắc sau, ngọn lửa kiếm khí đánh mạnh vào mặt cái búa. Cái búa hơi khựng lại. Dường như không chịu nổi uy lực một kiếm này. Trần Không Tú vừa muốn lộ ra nụ cười đắc ý. Nhưng ngay sau đó, nụ cười trực tiếp cứng lại. Đã thấy bên trong cái búa, một cỗ quỷ khí chưa từng có bộc phát ra. Ngay sau đó, hư ảnh nữ giới hiện lên. Cùng với đó là hàng ngàn vạn quỷ binh quỷ tướng. Quỷ khí ngập trời khiến bầu trời biến sắc, biển cả phảng phất như sợ hãi hơi thở này mà trở nên tĩnh lặng.
Dưới đáy biển sâu. Một bàn tay trắng bệch nằm dưới lớp bùn cát đáy biển. Bàn tay này đã nằm bất động ở đây một thời gian. Chính là sau khi giao chiến với yêu vương, một hồi kinh thiên động địa chiến đã dẫn ra nó. Nhưng sau khi được dẫn ra, liền không còn động tĩnh gì. Mà giờ phút này, quỷ khí vô biên đánh tới. Bàn tay trắng bệch này, lại lần nữa động lên. Dường như muốn hoàn toàn thoát khỏi bùn cát.
Trên Sáng Nguyệt đảo, Đại Mao đang gặm chân vịt, đột nhiên dựng hai lỗ tai lên. Nó không nhìn về phía bầu trời đang giao chiến. Mà là nhìn về một phương hướng xa xôi hơn. Mắt chó hơi hơi nheo lại. Dường như đã nhận ra điều gì đó. Đại Mao lại quay đầu nhìn Diệp Thanh Vân một cái, sau đó tiếp tục chậm rãi gặm chân vịt.
“Quỷ đế!” Trần Không Tú kinh hãi thất sắc. Mọi người trong Liệt Dương Cung cũng đều hoảng sợ. Thậm chí cả những người Lục Viện từ xa đến xem, cũng đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
“Bên trong cái búa kia, lại có một pho tượng Quỷ Đế!”
“Tê!!! Quỷ tộc đã sớm suy yếu, không còn gì ghê gớm, đều là những cô hồn dã quỷ mà thôi, vậy mà lại có quỷ đế sinh ra!”
“Đúng vậy! Phương pháp tu luyện của quỷ tộc, sớm đã bị Cổ Âm Dương gia và Câu Giới liên thủ hủy diệt, trong thiên hạ không thể có cường giả Quỷ tộc xuất hiện được nữa.”
“Tôn quỷ đế này xuất hiện, chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh ở bên kia.” Người của Lục Viện đối với Trung Nguyên tràn đầy hiểu biết, dù sao họ là người thừa kế của Nho gia. Mà trong năm thượng cổ, Nho gia cùng các bách gia khác đã trốn vào Trung Nguyên. Mắt thấy Trần Vân Hương, một quỷ đế hàng thật giá thật xuất thế, người Lục Viện đều cảm thấy chuyện không đơn giản, e là sẽ gây ra tiếng vang không nhỏ.
Trần Vân Hương mặc áo bào đen, đầu đội quỷ quan dữ tợn. Một pho tượng Khô Lâu Vương Tọa, lơ lửng hiện lên. Thân ảnh của Trần Vân Hương, hoàn toàn bay ra từ trong cái búa, lập tức ngồi lên trên Khô Lâu Vương Tọa kia. Dưới Khô Lâu Vương Tọa, hàng vạn quỷ ảnh hiện lên, nhất tề bái lạy Trần Vân Hương.
“Đậu mợ! Vân Hương lão tỷ ngầu vậy à?” Trên đảo, Diệp Thanh Vân trực tiếp ngây ngốc nhìn, mặt đầy ngưỡng mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận