Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1026: Chấn kinh Tiêu gia một năm tròn

Chương 1026: Chấn kinh Tiêu gia một năm tròn Diệp Thanh Vân được nâng qua đến.
Trên đường đi cũng không cần dùng chân tự mình bước đi.
Gọi là một cái thoải mái.
Lại còn có thể tùy ý sai khiến người của tam đại cổ tộc.
Trong lòng Diệp Thanh Vân thật là thích thú.
Cảm giác này.
So với khi làm quốc sư ở Đông Thổ Đại Đường còn muốn thoải mái hơn.
Lúc làm quốc sư tuy rất sướng.
Nhưng đối mặt đều là một đám người có thân phận, có học thức.
Không thể quá càn rỡ.
Còn phải giả bộ trước mặt người khác làm ra một bộ dáng người mô phạm.
Nhưng ở trước mặt những người của tam đại cổ tộc này, Diệp Thanh Vân chỉ cần đóng vai một tên hề là được.
Như vậy thì quá dễ dàng rồi.
Tên hề còn không dễ diễn à?
Cái đó nhưng là sở trường của Diệp Thanh Vân mà.
"Thần sứ đại nhân, Tiêu gia đến rồi."
Cổ Mị cung kính đứng một bên, nhỏ giọng nói.
"Ừ, ta biết rồi."
Diệp Thanh Vân gật gật đầu.
Lại gặm một cái bắp ngô.
Thấy Cổ Mị trừng mắt nhìn bắp ngô trong tay mình, còn lộ ra vẻ khát khao.
Diệp Thanh Vân cười một tiếng.
Tiện tay đưa nửa bắp ngô đã gặm cho Cổ Mị.
"Ăn đi."
Cổ Mị vui mừng.
"Đa tạ thần sứ đại nhân ban ân!"
Nói xong, nàng liền lập tức gặm lấy.
Nửa bắp ngô.
Chớp mắt đã bị gặm xong rồi.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh Vân, Cổ Mị ăn cả lõi ngô trụi lủi.
Diệp Thanh Vân đờ người ra.
Gặp qua ăn cá không nhả xương.
Có thể chưa từng thấy qua ăn bắp ngô, ngay cả lõi ngô cũng ăn hết.
Cái này cũng quá mãnh liệt nha?
Lão tỷ ngươi cái này có hơi bị lợi hại à.
Sau khi ăn hết cả bắp ngô, Cổ Mị tức khắc cảm giác trong cơ thể có từng đợt ấm nóng.
Khí huyết cuồn cuộn không ngừng.
Phảng phất có một đầu trâu đực, đang xung kích trong cơ thể nàng.
Khiến gò má Cổ Mị không kìm nén được ửng hồng.
Toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Đi chưa được vài bước.
Cổ Mị liền cảm giác được lực lượng của mình so trước đó mạnh hơn.
Ít nhất tăng lên 50%!
Trong lòng Cổ Mị vô cùng xúc động.
Đây là thần sứ đại nhân ban ân à.
Quả nhiên có đủ sự biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng không biết đồ vật vừa ăn vào là cái gì.
Nhưng tuyệt đối là thánh vật do thần minh mới đủ sức chế tạo!
Bản thân có thể may mắn có được, quả thực chính là đi gặp may lớn.
Cổ Mị rất muốn tức khắc biểu đạt sự cảm kích của mình đối với Diệp Thanh Vân.
Nhưng vừa thấy Diệp Thanh Vân chỉ lo nhìn về phía trước, mảy may không để ý đến biến hóa của bản thân.
Cổ Mị trong lòng không khỏi khựng lại, lập tức liền hiểu ra.
"Có lẽ chuyện nhỏ nhặt này, trong mắt thần sứ đại nhân căn bản không tính là gì, ta cũng không muốn tùy tiện quấy rầy thần sứ đại nhân."
"Lặng lẽ ghi nhớ ân huệ thần sứ đại nhân ban, vì thần sứ đại nhân cống hiến, chính là sự cảm kích lớn nhất của ta!"
Tộc trưởng Sơn Ưng của Tinh thể băng nhất tộc, cùng với tân nhiệm tộc trưởng Thương Xương của Dung hỏa nhất tộc, đều vô cùng ngưỡng mộ.
Bọn họ đều thấy Cổ Mị nhận được ân huệ của thần sứ đại nhân.
Còn nhìn ra được sự thay đổi của Cổ Mị bây giờ.
Điều này khiến bọn họ thật sự rất ngưỡng mộ.
Nhưng ngưỡng mộ thì sao chứ?
Cổ Mị so với bọn họ thì quen thần sứ đại nhân trước.
Hơn nữa Cổ Mị lại là phụ nữ, trẻ trung tráng kiện.
Nói không chừng sớm đã được thần sứ đại nhân sủng hạnh qua rồi.
Trong lòng Sơn Ưng suy nghĩ, hay là đem cháu gái mình hiến cho thần sứ đại nhân?
Tuy cháu gái mình không thể so với Cổ Mị về tướng mạo, nhưng tư thái còn hơn Cổ Mị rất nhiều.
Có lẽ thần sứ đại nhân sẽ để ý đến thì sao.
Còn Thương Xương dù sao tuổi còn trẻ, không có những ý nghĩ của lão già như Sơn Ưng.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân nếu biểu hiện tốt, tận tâm tận lực vì thần sứ đại nhân.
Có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ nhận được ân huệ của thần sứ đại nhân.
Lúc này.
Tam đại cổ tộc đã gặp mặt mọi người Tiêu gia rồi.
Vốn dĩ hai bên hẳn là giương cung bạt kiếm.
Nhưng bởi vì Diệp Thanh Vân, bầu không khí ngược lại trở nên có chút kỳ quái.
Diệp Thanh Vân vẫy vẫy tay với mọi người Phù Vân Sơn.
Sau đó nhảy từ trên kiệu xuống.
"Sư phụ! Ngươi không sao chứ?"
Quách Tiểu Vân dẫn đầu chạy đến bên cạnh Diệp Thanh Vân, hỏi với vẻ quan tâm.
"Đồ ngốc, sư phụ ngươi đi đến đâu đều ổn cả, cứ yên tâm đi."
Diệp Thanh Vân vỗ vai Quách Tiểu Vân một cái, cười nói.
"A Di Đà Phật, thánh tử Phật pháp cao thâm, nghĩ rằng những người của tam đại cổ tộc này, đều đã thần phục dưới Phật pháp cao thâm của thánh tử rồi."
Tuệ Không vẫn không quên nịnh nọt.
Bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng có thể nói một câu.
Khóe miệng Diệp Thanh Vân hơi hơi co giật, cũng không phản ứng lại Tuệ Không.
Trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Chấn Nam.
"Diệp công tử!"
Tiêu Chấn Nam vội vàng hành lễ.
"Tiêu gia chủ, ta đã thu phục được tam đại cổ tộc rồi, bọn họ hiện tại xem như nghe lời răm rắp."
Diệp Thanh Vân nói qua loa cho xong.
Một câu nói nhẹ nhàng này, lại khiến Tiêu Chấn Nam và tất cả mọi người Tiêu gia vô cùng hoảng sợ.
Trời ạ!
Diệp Thanh Vân thế mà thật sự đã thu phục tam đại cổ tộc?
Hắn đã làm bằng cách nào vậy?
Điều này có phải là quá điên cuồng không?
Mà còn cộng lại chỉ mới có hai ngày.
Chẳng lẽ Diệp Thanh Vân đến bộ tộc thú cắn, liền trực tiếp bày ra thực lực của mình?
Đánh cho toàn bộ tộc thú cắn bị ăn hành xong?
Sau đó lại đi trấn áp hai tộc khác?
Có điều nhìn cũng không giống lắm.
Nếu lấy thực lực trấn áp mà nói, người của tam đại cổ tộc hẳn là phải sợ hãi Diệp Thanh Vân, hơn nữa ít nhiều cũng sẽ có bộ dạng không cam lòng biểu hiện ra.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tam đại cổ tộc mỗi một người đều đầy mặt sùng kính.
Nhìn vào ánh mắt Diệp Thanh Vân, đều mang theo sự cuồng nhiệt cùng kính sợ.
Cái này tuyệt đối không phải là bộ dạng có được nhờ trấn áp bằng vũ lực.
"Diệp công tử, cái này......"
Tiêu Chấn Nam quá mức chấn kinh, nhất thời cũng không biết cần nói cái gì cho phải.
"Gia chủ, ngươi xem, tộc trưởng của Dung hỏa nhất tộc, Hận Thương, tại sao không xuất hiện?"
Ngay lúc này, có người của Tiêu gia chỉ vào bên phía Dung hỏa nhất tộc, nghi hoặc nói.
Tiêu Chấn Nam tập trung nhìn lại.
Không khỏi ngẩn ra.
Đúng vậy.
Cổ Mị của bộ tộc thú cắn, Sơn Ưng của Tinh thể băng nhất tộc đều ở đây rồi.
Không có đạo lý tộc trưởng Hận Thương của Dung hỏa nhất tộc không đến.
"Ngươi nói Hận Thương à?"
Diệp Thanh Vân cười nói.
"Hắn đã chết rồi, lúc đến chết ở trên nửa đường rồi."
"A?"
Mọi người Tiêu gia lại một lần nữa chấn kinh.
Hận Thương đã chết rồi?
Tộc trưởng Hận Thương hung hãn vô cùng của Dung hỏa nhất tộc, thế mà lại chết rồi?
Còn là chết ở trên nửa đường đến đây?
Chuyện này là như thế nào?
Diệp Thanh Vân vẫy vẫy tay với Thương Xương.
Thương Xương tâm thần run lên, lập tức hấp tấp chạy tới.
"Thần sứ đại nhân có gì phân phó?"
Thương Xương quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Vân.
"Là muốn thuộc hạ tiêu diệt Tiêu gia sao? Thuộc hạ sẽ lập tức mang tộc nhân động thủ!"
Ghê vậy!
Thương Xương còn tưởng rằng Diệp Thanh Vân bảo hắn đến, là muốn hắn mang theo tộc nhân tiêu diệt Tiêu gia.
Lời này khiến mọi người Tiêu gia và tất cả những người có mặt xanh mặt.
Thần sứ đại nhân?
Diệp Thanh Vân từ lúc nào biến thành thần sứ đại nhân rồi?
Diệp Thanh Vân vội vàng nói: "Ta chỉ kêu ngươi đến đây, không bảo ngươi động thủ với Tiêu gia, thành thật cho ta."
"Dạ!"
Thương Xương đầy mặt kinh hoảng, không dám nói thêm nửa lời.
Lúc này Diệp Thanh Vân mới nói với Tiêu Chấn Nam: "Hận Thương chết rồi, đây là Thương Xương, em trai Hận Thương, hiện tại hắn là tộc trưởng Dung hỏa nhất tộc."
Dừng một chút.
Diệp Thanh Vân tiếp tục nói.
"Ta dẫn bọn họ đến, là muốn cùng Tiêu gia chủ ngươi thương lượng một chút, xem làm thế nào để tam đại cổ tộc và các ngươi hòa bình chung sống?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận