Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1029: “Thần binh” bị bẻ gãy

Chương 1029: “Thần binh” bị bẻ gãy
Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy lão chú lùn này có điểm kỳ quái.
Hắn nghiêng đầu, hạ giọng nói với Tuệ Không: “Tuệ Không, lão đầu này nhìn có vẻ lợi hại, sao lại xem một thanh kiếm sắt bình thường là thần binh lợi khí vậy?”
Tuệ Không lắc đầu.
Với trí tuệ hơn người, đầu óc cơ trí, giờ hắn cũng hơi khó hiểu.
Nhưng Tuệ Không dù sao vẫn là Tuệ Không.
Nếp nhăn não của hắn quả nhiên khác biệt: “Thánh tử, có lẽ người này có sở thích đặc biệt, cảm thấy sắt thường mới là bảo vật, còn đối với bảo vật thật sự lại chẳng thèm ngó tới.”
Diệp Thanh Vân: “……”
Hắn thấy thuyết pháp của Tuệ Không thật là không giống người thường.
Nếu đúng như Tuệ Không nói vậy, chẳng phải lão nhân này là một kẻ ngốc sao?
Kiếm Thiên Minh nhìn thanh kiếm sắt trong tay mình, lập tức ném nó đi: “Cho ngươi cũng không sao.”
Lão già lùn ngẩn người, vội vàng giơ tay đón lấy thanh kiếm sắt, đồng thời vô cùng kinh ngạc.
Thật sự cho ta ư?
Lão phu chỉ cố ý nói vậy thôi mà.
Theo lẽ thường, ngươi không phải nên chết sống không đưa, rồi đại chiến với lão phu một trận sao?
Sao lại coi thường mà cho ta thanh kiếm này rồi?
Điều này làm lão già lùn có chút không kịp phản ứng.
“Tiền bối, kiếm này ta cho ngài rồi, nhưng ta cũng muốn nói rõ một chút.” Kiếm Thiên Minh không quên nhắc nhở lão già lùn.
“Kiếm này chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, không phải thần binh lợi hại gì cả.” Kiếm Thiên Minh là người chính trực, không thích lừa gạt người khác, giống như thanh lợi kiếm vậy, cương trực công chính. Có lẽ điều này liên quan đến xuất thân của hắn.
“Nực cười!” Lão già lùn lại cười lớn, hoàn toàn không tin lời Kiếm Thiên Minh.
“Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng lão phu sống uổng phí bao nhiêu năm sao?”
“Kiếm này nhìn là một thanh kiếm sắt, nhưng đó chỉ là bề ngoài giả dối thôi.”
“Ngươi cho rằng nói như vậy là lừa được ta sao?”
Kiếm Thiên Minh cũng hết cách.
Ta hảo ý nhắc nhở ngươi, kết quả ngươi không tin, cứ khăng khăng cho rằng đây là thần binh lợi khí. Vậy thì ta không cần nói thêm gì nữa, ngươi thích thì cứ tự nhiên.
“Với tu vi của ngươi, sao có thể bộc phát ra kiếm khí kinh người vừa rồi?” Lão già lùn ra vẻ rất hiểu chuyện.
“Loại kiếm khí đó, trừ phi ngươi có thần binh trong tay, nếu không tuyệt đối không thể thi triển ra được. Chắc chắn là công lao của thanh kiếm này.”
Kiếm Thiên Minh không nói gì, chỉ nhìn hai tay mình. Đột nhiên hắn hiểu ra. Cơn kiếm khí đột nhiên bùng nổ vừa rồi là điều ngay cả Kiếm Thiên Minh cũng không ngờ tới, kiếm khí mạnh chưa từng có! Vượt xa cảnh giới hiện tại của Kiếm Thiên Minh.
Lúc này, Kiếm Thiên Minh mới thật sự hiểu, việc mình luyện kiếm bên cạnh Diệp Thanh Vân bấy lâu nay đã có thành tựu, chỉ là trước đây bản thân chưa từng thực sự cảm nhận được. Chỉ khi đối mặt với cường địch như vậy, bản thân mới có thể phát huy toàn bộ thu hoạch bấy lâu.
“Hóa ra, những bài tập tu luyện cổ quái mà Diệp cao nhân sắp xếp cho ta lại có thâm ý như vậy!” Tay Kiếm Thiên Minh run rẩy, lòng vô cùng kích động. Giờ đây, hắn thật sự muốn quay đầu lại dập đầu bái lạy Diệp Thanh Vân, nhưng vẫn kìm nén được cảm xúc.
Giờ phút này, cường địch đang ở trước mặt, nếu Diệp cao nhân không ra tay, chắc chắn là muốn mình tự đối phó. Bản thân tuyệt đối không thể làm Diệp cao nhân thất vọng. Đợi đánh lui lão già này, lại tỏ lòng cảm kích với Diệp cao nhân cũng chưa muộn.
“Nếu kiếm này thực sự chỉ là sắt thường, lão phu chỉ cần nhẹ nhàng bẻ một cái, nó chắc chắn sẽ gãy.” Hai tay lão già lùn cầm thanh kiếm sắt, vẻ mặt đắc ý.
“Nhưng đây là thần kiếm, cứng rắn vô cùng, nên dù lão phu có cố sức thế nào cũng không thể bẻ gãy……”
Răng rắc!!!
Lời lão già lùn còn chưa dứt, thanh kiếm sắt trong tay đã bị hắn bẻ gãy một cách dễ dàng, gãy gọn gàng, dứt khoát, khiến lão ta không thể thốt nên lời, vẻ mặt cứng đờ.
Kiếm Thiên Minh có chút bất đắc dĩ: “Tiền bối, ta đã nói rồi, đây đúng là một thanh kiếm sắt bình thường, rất tầm thường.”
“Hơn nữa nó không phải là bội kiếm của ta, chỉ là dùng để luyện kiếm thôi.”
Lão già lùn trợn mắt, cầm hai đoạn kiếm gãy trong tay, có chút mơ hồ: “Không thể nào!”
Lão ta đột nhiên hét lên: “Đây rõ ràng là thần binh, kiếm khí lợi hại như vậy, thoắt cái đã xuất hiện! Không thể nào do tiểu tử ngươi tạo ra được, chỉ có thể là do thanh kiếm này!”
“Sao nó lại bị ta bẻ gãy dễ dàng như vậy?”
Kiếm Thiên Minh gãi đầu: “Hay là ngài thử lại?”
Thử thì thử! Lão già lùn không tin tà, lập tức thử dùng lực.
Răng rắc răng rắc răng rắc!
Lần này, thanh kiếm sắt bị gãy làm đôi lúc đầu đã nát vụn thành từng mảnh, rơi xuống đất lạch cạch.
Khung cảnh bỗng trở nên vô cùng lúng túng, thần sắc lão già lùn đờ đẫn, cảm thấy mặt mình nóng bừng, như bị ai tát nhiều cái.
“Đáng ghét! Lão phu vậy mà bị tiểu tử này lừa rồi!!!” Lão già lùn thẹn quá hóa giận, mắt đầy vẻ phẫn nộ.
Tiểu tử này trông mặt mày sáng sủa, chính trực, không ngờ lại âm hiểm như vậy, dùng một thanh kiếm sắt lừa mình!
Kiếm Thiên Minh cũng rất bất đắc dĩ. Ta đã nói mấy lần rồi, đây là một thanh kiếm sắt, ngươi lại không nghe, còn liên tục đắc ý, vậy thì trách ai được?
Diệp Thanh Vân đứng phía sau nghiêng đầu, hạ giọng nói nhỏ với Tuệ Không: “Lão đầu này trông hơi đần độn, chắc không có gì nguy hiểm.”
Tuệ Không rất tán thành gật đầu: “Thánh tử cứ yên tâm, trí tuệ Kiếm Thiên Minh tuy không bằng tiểu tăng, nhưng dùng để đối phó lão già này, chắc không có vấn đề gì quá lớn.”
Diệp Thanh Vân liếc nhìn Tuệ Không một cái, với cái trí tuệ của ngươi thì chăn heo còn lao lực nữa là, còn ở đây mà nói người ta.
“Tiểu tử, ăn ta một chưởng!” Lão già lùn giận dữ, tung một chưởng về phía Kiếm Thiên Minh.
Vừa ra tay, uy thế của cường giả Vấn Đỉnh đỉnh phong đã hiện ra. Kiếm Thiên Minh không dám chủ quan. Bởi vì Diệp Thanh Vân đang ở sau lưng nhìn mình. Nếu mình quá yếu kém, chẳng phải sẽ làm Diệp Thanh Vân thất vọng sao?
Không được! Nhất định phải thể hiện thật tốt mới được.
Kiếm Thiên Minh vỗ vào túi trữ đồ, lại một thanh kiếm sắt xuất hiện trên tay. Một thanh kiếm sắt giống hệt như trước. Kiếm khí kinh người cũng lập tức tăng vọt lên.
Oanh!!!
Một tiếng nổ lớn, kiếm khí tung tóe, làm cho người của tam đại cổ tộc liên tục lui về phía sau. Diệp Thanh Vân cũng vội vàng núp sau lưng Tuệ Không, tất cả dư chấn đều bị Tuệ Không hứng chịu. Toàn thân Tuệ Không tỏa ánh phật quang màu vàng kim, ngược lại không hề hấn gì.
Phốc!!!
Một tiếng nôn máu vang lên. Kiếm Thiên Minh cầm kiếm sắt trong tay, nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi từ miệng trào ra.
Còn lão già lùn thì không hề bị tổn hại gì, đứng trước mặt Kiếm Thiên Minh, lạnh lùng nhìn xuống.
“Lão phu là Vấn Đỉnh đỉnh phong, tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm.” Nói xong, ánh mắt lão già lùn nhìn thẳng Diệp Thanh Vân. Hắn đã sớm để ý đến Diệp Thanh Vân.
Thân hình lão ta vừa động, đã vượt qua Kiếm Thiên Minh, trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Vân. Tuệ Không vừa định ra tay, liền bị lão già lùn ấn mạnh vào vai, tức thì toàn thân bị ấn xuống đất, chỉ còn lại cái đầu trọc lộ trên mặt đất.
Vấn Đỉnh đỉnh phong! Khủng bố đến thế sao! Diệp Thanh Vân không ngờ lão gia hỏa này đột nhiên lao đến trước mặt mình, còn ấn Tuệ Không xuống đất.
Lần này làm Diệp Thanh Vân sợ hãi: “Lão gia hỏa này không định ấn ta xuống đất luôn chứ?”
“Ta chịu không nổi đâu.”
Ngay khi Diệp Thanh Vân hoảng hốt, Cổ Mị, Thương Xương và Sơn Ưng đồng loạt ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận