Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1248 Trấn Nhạc Kiếm Tôn

Chương 1248 Kiếm Tôn Trấn Nhạc “Triệu Thành Chủ, chỗ ta vừa lúc có một ít đồ vật không quá cần dùng đến, liền tặng cho Triệu Thành Chủ.” Diệp Thanh Vân từ trong túi trữ vật lấy ra một đống lớn đồ vật.
Cũng không hề lựa chọn, liền một mạch đưa cho Triệu Đỉnh.
Triệu Đỉnh nhìn đống đồ trước mặt, lập tức hoa cả mắt.
Ngọa Tào!
Những thứ này đều là kỳ trân dị bảo a.
Thật sự tất cả đều cho ta sao?
Diệp Thanh Vân lấy ra những thứ này, chính là mấy món đồ điện gia dụng cũ lấy được ở thư hương long viện trước đó.
Đương nhiên.
Những thứ đồ này trong mắt Diệp Thanh Vân là đồ điện gia dụng cũ.
Nhưng trong mắt những cao thủ ở Trung Nguyên, lại là bảo vật khó gặp a.
Mỗi một món đều có chỗ độc đáo.
Mà đều đến từ Huyền Uyên Cổ Thành.
Giá trị không thể đo lường.
Mỗi một món, đều đủ để gây nên phong thưởng trong đám người tu luyện ở Trung Nguyên.
Kết quả hiện tại.
Diệp Thanh Vân trực tiếp lấy ra năm sáu món, xem như đáp lễ đưa cho Triệu Đỉnh.
Triệu Đỉnh quá kinh ngạc.
Hạnh phúc đến đột ngột như vậy sao?
Lão Triệu ta còn chưa chuẩn bị kỹ đâu.
“Diệp công tử, cái này......cái này quá quý giá!” Triệu Đỉnh thụ sủng nhược kinh.
Diệp Thanh Vân cười cười.
“Không có việc gì, ngươi tặng ta Tam Tuyệt Thần Kiếm cũng mười phần quý giá, ta tự nhiên không thể để Triệu Thành Chủ ngươi chịu thiệt.” Triệu Đỉnh trong lòng cảm động.
Ô ô ô!
Lần này Lão Triệu ta quả nhiên là đưa ra lựa chọn chính xác nhất a.
Nịnh bợ vị cao nhân này, quả nhiên là đúng.
Nhìn một chút.
Báo đáp này chẳng phải là đến rồi sao?
“Đa tạ Diệp công tử!” Triệu Đỉnh cũng không khách sáo.
Đối với Diệp Thanh Vân cúi đầu thật sâu, lập tức nhận sáu kỳ trân dị bảo này.
“Có những bảo vật này, trước đó ta đưa cho Thiên Kiếm Các bảo vật cùng thuật đoán, cũng không tính là thua thiệt.” “Huống chi, việc giao tình với vị Diệp cao nhân này sâu sắc hơn, đây mới là điều quan trọng nhất!” Triệu Đỉnh trong lòng âm thầm vui vẻ.
Đồng thời cũng mười phần cảm khái.
Cao nhân chính là cao nhân.
Ra tay quá xa hoa.
Sáu kỳ trân dị bảo này, đều xuất từ Huyền Uyên Cổ Thành nha.
Diệp Thanh Vân nói đưa là đưa, giống như là đưa một đống vật tầm thường.
Ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.
Mà đối với Diệp Thanh Vân, mấy thứ đồ này chính là một đống đồ điện gia dụng cũ thôi.
Dù sao có được những thứ này đều không tốn sức.
Tặng người thì cứ tặng đi.
Duy trì mối quan hệ với Mặc Gia, về sau nhất định cũng sẽ có lúc dùng đến.
Dù sao.
Giang hồ đâu chỉ chém chém giết giết.
Giang hồ...... chính là đạo lý đối nhân xử thế!
“Đúng rồi, cái máy xúc...... không phải, bản vẽ ta đưa cho các ngươi, còn bao lâu nữa có thể rèn đúc xong đồ vật trong bản vẽ?” Diệp Thanh Vân hỏi tới tiến độ rèn đúc máy xúc.
“Công tử hỏi vừa hay, tại hạ cũng vừa định nói.” Triệu Đỉnh một bên cất mấy món đồ điện gia dụng cũ kia, vừa nói.
“Dựa theo bản vẽ công tử đưa cho, đại khái còn một tháng nữa, có thể rèn đúc ra bảo vật kia trong bản vẽ.” “Đến lúc đó còn xin công tử đến xem qua.” Một tháng?
Còn không tính quá lâu.
Diệp Thanh Vân khẽ vuốt cằm.
“Vậy tốt, ta sẽ ở Thần Công Thành đợi thêm một tháng nữa.” Nghe những lời này, trong lòng Triệu Đỉnh càng mừng như điên.
Quá tốt rồi!
Cao nhân như vậy, ở Thần Công Thành dù chỉ lưu lại một ngày thôi cũng là chuyện tốt.
Triệu Đỉnh mong Diệp Thanh Vân đợi lâu thêm một chút.
Hắn thậm chí còn nảy ý định muốn để Diệp Thanh Vân mang một cái danh hiệu thành chủ.
Như vậy có thể làm sâu sắc mối quan hệ giữa Thần Công Thành và Diệp Thanh Vân.
Nhưng suy nghĩ một chút vẫn không nói ra.
Như vậy sẽ lộ ra quá gượng gạo.
Chỉ sợ sẽ phản tác dụng, để Diệp cao nhân không vui.
Hay là cứ duy trì khoảng cách này vẫn tốt hơn.
Tránh cho quá lố.
Triệu Đỉnh rất nhanh cáo lui.
Diệp Thanh Vân cũng mang theo Tam Tuyệt Thần Kiếm, hài lòng trở về trong đình viện.
Hắn bày Tam Tuyệt Thần Kiếm lên bàn đá, càng xem càng ưa thích.
Tuệ Không cùng Kiếm Thiên Minh đứng ở một bên, hai người cũng nhìn Tam Tuyệt Thần Kiếm trên bàn đá.
Kiếm Thiên Minh trên mặt tràn đầy vẻ tán thưởng.
“Tam Tuyệt Thần Kiếm này, quả nhiên danh bất hư truyền a, mỗi một thanh đều không kém thanh kiếm ta mang trên người.” Tuệ Không chắp tay trước ngực, thần tình lạnh nhạt.
“Với tạo nghệ của Thánh Tử, ba thanh kiếm này chưa chắc đã xứng với Thánh Tử.” Kiếm Thiên Minh có chút đồng ý, nhẹ gật đầu.
Cái nhìn của hắn cùng Tuệ Không giống nhau.
Tam Tuyệt Thần Kiếm tuy lợi hại, nhưng nói là xứng với Diệp Thanh Vân sao?
Chỉ sợ cũng là rất miễn cưỡng.
Hoặc có thể nói, trên đời này sợ là căn bản không có kiếm nào xứng với Diệp Thanh Vân.
Dù sao, tu vi Diệp Thanh Vân sâu không lường được như vậy, trong lúc phất tay đều ẩn chứa đại đạo chí lý.
Hoàn toàn sẽ không để ý đến một thanh kiếm.
Trong tay có kiếm hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự cường đại của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân không để ý tới việc Tuệ Không vuốt mông ngựa, hắn một hồi loay hoay một chút Mặc Ngấn, một hồi lại sờ lên Kim Phong.
Về phần Huyết Hồn Kiếm.
Diệp Thanh Vân không chào đón lắm.
Nhưng dù sao cũng coi như là danh kiếm, tự nhiên không thể tùy tiện vứt bỏ.
Vẫn là phải cất giữ cẩn thận mới được.
Loay hoay một hồi lâu, Diệp Thanh Vân lúc này mới thu bọn chúng vào trong không gian trữ vật.
Sau đó vào nhà tu luyện.
Trong nháy mắt.
Lại qua hơn nửa tháng.
Thần Công Thành bên trong hết sức bình tĩnh, mà Triệu Đỉnh cũng ít khi lộ mặt.
Bởi vì hắn cũng tham dự vào việc rèn đúc bảo vật.
Dự định sớm ngày luyện chế ra bảo vật, đưa cho Diệp Thanh Vân đánh giá.
Cùng lúc đó.
Các chủ Thiên Kiếm Các Âu Dương Trường Phong, lại là xoắn xuýt hơn nửa tháng.
Âu Dương Trường Phong cảm thấy mình có phải bị Triệu Đỉnh kia chơi một vố rồi không?
Nhìn mình giống như không bị thua thiệt.
Nhưng nghĩ kỹ lại.
Hình như rất thiệt thòi lớn.
Luôn cảm thấy không ổn!
Âu Dương Trường Phong nghĩ, có muốn lại đến Thần Công Thành một chuyến hay không?
Đến bái phỏng vị Diệp Thanh Vân kia một chút?
Nhưng Âu Dương Trường Phong cũng biết, nếu mình đến Thần Công Thành, chắc chắn sẽ bị lão già Triệu Đỉnh kia chặn lại.
Ngay lúc Âu Dương Trường Phong đang phiền muộn.
Một bóng người lại đến Thiên Kiếm Các.
Kinh động đến toàn bộ Thiên Kiếm Các.
Ngay cả Âu Dương Trường Phong cũng vội vàng ra đón.
Sở dĩ có thể kinh động toàn bộ Thiên Kiếm Các, là vì thân phận của người đến vô cùng tôn quý.
Không chỉ là phó các chủ Thiên Kiếm Các.
Mà còn là một trong chín đại Kiếm Tôn, xếp thứ sáu Kiếm Tôn Trấn Nhạc.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn đối với Thiên Kiếm Các mà nói, là nhân vật vô cùng trọng yếu.
Xét trên một mức độ nào đó, so với các chủ Âu Dương Trường Phong còn quan trọng hơn.
Thiên Kiếm Các có thể trở thành thánh địa rèn kiếm mà kiếm giả Trung Nguyên theo đuổi nhất, phần lớn cũng là vì có Trấn Nhạc Kiếm Tôn chống lưng.
Mà Trấn Nhạc Kiếm Tôn rời khỏi Thiên Kiếm Các ba năm trước.
Đi đến nơi nào không ai hay.
Nhưng hình như là đi tu luyện Kiếm đạo.
Bây giờ trở về, tự nhiên dẫn đến toàn bộ Thiên Kiếm Các chấn động.
Một bóng hình xinh đẹp, bước qua Thiên Kiếm Chi Lộ, đi đến trước cổng Thiên Kiếm Các.
Âu Dương Trường Phong đã chờ ở đó, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Bái kiến Trấn Nhạc Kiếm Tôn!” Xuất hiện trước mặt Âu Dương Trường Phong, rõ ràng là một vị nữ tử mặc áo đen uyển chuyển.
Nữ tử tóc ngắn ngang tai, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn hết sức thanh tú dịu dàng.
Mà dung mạo thanh tú nữ tử tóc ngắn này, chính là Trấn Nhạc Kiếm Tôn uy danh hiển hách.
Thật khó tưởng tượng.
Một nữ tử dịu dàng như vậy, vì sao lại có danh hiệu uy nghiêm hùng tráng như Trấn Nhạc Kiếm Tôn.
Cũng giống như một thiếu nữ xinh đẹp, tên lại là Vương Thiết Đản vậy khiến người ta cảm thấy câm nín.
“Không cần đa lễ.” Trấn Nhạc Kiếm Tôn ôn nhu mở miệng.
Giọng nói cũng như chim sơn ca, uyển chuyển động lòng người.
“Các chủ, ta ba năm chưa về, kiếm đạo cũng có tiến bộ, lần này trở về chính là muốn thử một lần, có thể khiến Kim Phong Kiếm nhận chủ không.” Lời vừa nói ra.
Âu Dương Trường Phong cùng mọi người đều đứng sững người.
Nhất thời.
Đám người lặng ngắt như tờ.
Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Không ai dám nói chuyện.
Âu Dương Trường Phong cũng liên tục kêu khổ trong lòng.
Ai ui!
Vị này sao còn nhớ đến Kim Phong Kiếm a?
Nhưng Kim Phong Kiếm đều không còn ở Thiên Kiếm Các rồi.
Danh kiếm đã có chủ!
Thế này làm sao đây?
Trấn Nhạc Kiếm Tôn cũng nhìn ra vẻ mặt khác thường của mọi người.
Tú Mi hơi nhíu lại.
“Các chủ, nhưng có chuyện gì xảy ra?” Âu Dương Trường Phong cũng biết không giấu được.
Chỉ có thể nói thật.
“Khụ khụ, thực không dám giấu diếm, Kim Phong Kiếm đã không còn ở Thiên Kiếm Các.” Trấn Nhạc Kiếm Tôn hơi giật mình.
“Không còn ở Thiên Kiếm Các? Vậy Kim Phong Kiếm ở đâu?” “À, Kim Phong Kiếm bây giờ ở Thần Công Thành, trong tay một vị cao nhân tên là Diệp Thanh Vân, đồng thời... Kim Phong Kiếm đã nhận chủ.” Âu Dương Trường Phong lúng túng không thôi.
Quả nhiên.
Nghe tin Kim Phong Kiếm thế mà đã nhận chủ, sắc mặt Trấn Nhạc Kiếm Tôn lập tức trở nên khó coi.
Nàng vẫn luôn nhớ thương Kim Phong Kiếm.
Ba năm trước đã thử để Kim Phong Kiếm nhận chủ.
Nhưng lúc đó kiếm linh của Kim Phong Kiếm không tán thành Trấn Nhạc Kiếm Tôn.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn liền ra ngoài tu luyện.
Tăng lên Kiếm đạo.
Bây giờ nàng tự thấy mình đủ khả năng để Kim Phong Kiếm nhận chủ, nên mới quay lại Thiên Kiếm Các.
Kết quả các ngươi lại nói với ta, Kim Phong Kiếm đã nhận chủ?
Việc này khiến cho Trấn Nhạc Kiếm Tôn vốn đang đầy hy vọng, lập tức trở nên khó chịu.
Loại cảm giác này.
Tựa như một người đàn ông đi làm vất vả, kiếm tiền rồi về quê cưới người yêu.
Kết quả vừa về đến.
Người yêu lại gả cho người khác.
Ai mà chịu được chứ?
Người yêu cùng âu yếm kiếm.
Thực ra cũng không khác nhau là mấy.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn hít một hơi thật sâu.
“Kim Phong Kiếm ở Thần Công Thành đúng không?” Âu Dương Trường Phong hơi giật mình.
“Kiếm Tôn định làm gì?” “Tự nhiên là mau chóng đi xem, chủ nhân Kim Phong Kiếm kia, có thực sự xứng đáng có được Kim Phong Kiếm không!” Trấn Nhạc Kiếm Tôn bình tĩnh nói ra.
Tuy lời nói bình tĩnh, nhưng những người ở đây đều nghe thấy, trong giọng Trấn Nhạc Kiếm Tôn có một chút không cam lòng, càng có một chút ghen ghét.
Âu Dương Trường Phong bất đắc dĩ, đành phải đem những chuyện xảy ra một năm một mười kể cho Trấn Nhạc Kiếm Tôn.
Sau khi Trấn Nhạc Kiếm Tôn nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp.
Tam Tuyệt Thần Kiếm!
Vậy mà đều nhận người này làm chủ?
Ngay cả Huyết Hồn Kiếm mang hung tính cực lớn, cũng rơi vào trong tay Diệp Thanh Vân?
Việc này thật sự khiến nàng có chút chấn kinh.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn từng tiếp xúc với Tam Tuyệt Thần Kiếm.
Trong ba thanh kiếm này, nàng không hứng thú với Mặc Ngấn Kiếm, vì đó là kiếm của người Mặc gia, cần người của Mặc gia có tu vi, đồng thời tấm lòng nhân ái mới có thể sử dụng.
Mà một nàng không phải người Mặc gia, hai cũng không có nhân ái.
Nên không có duyên với thanh kiếm đó.
Về phần Huyết Hồn Kiếm, Trấn Nhạc Kiếm Tôn đã từng thử đi hàng phục.
Nhưng không cách nào ngăn chặn hung tính của kiếm, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Chỉ có Kim Phong Kiếm.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn đã từng câu thông với kiếm linh Kim Phong Kiếm, tuy chưa từng khiến nó nhận chủ.
Nhưng ít ra thanh kiếm này, Trấn Nhạc Kiếm Tôn vẫn có hy vọng đạt được.
Kết quả hiện tại.
Ba thanh kiếm này đều rơi vào tay một người.
Việc này càng khơi dậy sự tò mò của Trấn Nhạc Kiếm Tôn.
Diệp Thanh Vân rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Mà lại có thể khiến Tam Tuyệt Thần Kiếm đều nhận làm chủ?
Trấn Nhạc Kiếm Tôn quay đầu bỏ đi, căn bản không muốn ở lại Thiên Kiếm Các.
Thẳng đến Thần Công Thành.
Âu Dương Trường Phong thấy vậy, cũng đành bó tay.
Người ta dù sao cũng là Kiếm Tôn, mình cũng không có cách nào khuyên ngăn.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn đi một đường không ngừng nghỉ, rất nhanh liền tới Thần Công Thành.
Nhưng nàng cũng không trực tiếp xuất hiện.
Mà là thi triển bí pháp, ẩn nặc thân hình cùng khí tức.
Lặng yên vào thành.
Không ai phát giác nàng đến.
Rất nhanh.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn đã tìm thấy sân nhỏ Diệp Thanh Vân ở lại.
Đôi mắt đẹp của nàng quét qua, nhìn thấy Tuệ Không đang ngồi tụng kinh trong viện, còn có một con đại cẩu lông vàng đang nằm ngủ gật trong góc.
Đối với một người một chó này, Trấn Nhạc Kiếm Tôn không thèm để ý.
Ánh mắt nàng, thẳng tắp nhìn vào trong phòng.
“Khí tức Tam Tuyệt Thần Kiếm, ở trong phòng.” Trấn Nhạc Kiếm Tôn hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi vào trong viện, đồng thời hướng đến cửa phòng.
Tuệ Không hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
Cũng không cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Nhưng vào lúc Trấn Nhạc Kiếm Tôn bước vào sân, Hàng Da mở hé một mắt.
Liếc nhìn Trấn Nhạc Kiếm Tôn.
Sau đó lại nhắm mắt lại.
Không có ý định phản ứng.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn cũng không để ý, đại cẩu lông vàng trong viện kia đã sớm nhận ra mình.
Nàng trực tiếp đứng ở trước cửa phòng.
Sau đó thân hình lóe lên đi vào.
“Ta yêu tắm rửa làn da hảo hảo!” “Oa a a a!” “Đeo lên tắm mũ hát một chút nhảy nhót!” “Oa a a a!” Trong phòng, tiếng ca vui vẻ của Diệp Thanh Vân vang lên.
Hắn đang trần trùng trục ngồi trong một cái thùng gỗ, hài lòng tắm rửa.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn vừa tiến vào đã nhìn thấy một màn này.
Lập tức người ngây ngẩn cả người.
Rầm rầm.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Gã này đang làm cái gì vậy?
Tắm có vẻ gần xong, Diệp Thanh Vân đứng lên khỏi thùng gỗ.
Sau đó cầm một tấm vải, ra sức lau sạch trên người.
Mắt Trấn Nhạc Kiếm Tôn trừng lớn.
Không thể tin nổi nhìn Diệp Thanh Vân.
Ánh mắt lập tức rơi xuống một chỗ nào đó không thể miêu tả ở phía trên.
“A a a a a!!!” Tiếng thét chói tai, trong nháy mắt vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận