Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1328 nông gia Thánh Nhân

Chương 1328 Nông gia Thánh Nhân.
Nguyên lai là tiểu ma cà bông?
Trần Đông Hà mộng, mọi người ở đây đều mộng.
Tiểu ma cà bông?
Cái gì là tiểu ma cà bông?
Hắn đang nói ai là tiểu ma cà bông?
Đám người căn bản không biết tiểu ma cà bông là có ý gì.
Nhưng từ thần sắc và ngữ khí của Diệp Thanh Vân mà xem, tiểu ma cà bông này hiển nhiên là một loại lời lẽ gièm pha người khác.
Mà lại khẳng định là mang theo ý tứ vũ nhục.
Trần Đông Hà lập tức mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Bản thân mình tốt xấu gì cũng là đệ nhất cao thủ nổi danh của nông gia, cũng là người dẫn đầu thế hệ này của nông gia, ở Trung Nguyên cũng được xem là nhân vật có mặt mũi.
Kết quả đến trong miệng ngươi Diệp Thanh Vân, thế mà lại thành tiểu ma cà bông?
Nghe thôi cũng không phải là lời gì hay ho!
Mà lại thái độ của Diệp Thanh Vân lúc nói chuyện, thật sự là quá đáng.
Khiến cho mỗi một người ở đây đều rất muốn đem Diệp Thanh Vân ấn xuống đất mà hành hung một trận.
Quá khinh người.
Ngươi vì sao lại vênh váo như vậy?
“Ta Trần Đông Hà từ trước đến nay không kém ai, có bản lĩnh thì đứng ra đánh với ta một trận!”
Trần Đông Hà cũng là người tính khí nóng nảy, lúc này liền muốn cùng Diệp Thanh Vân một trận chiến.
"Ha ha."
Diệp Thanh Vân lộ vẻ khinh miệt.
"Ngươi đánh với ta một trận?"
"Không sai!"
"Ngươi có tu vi Thánh Nhân sao?"
"Ta..."
Trần Đông Hà lập tức tịt ngòi.
Tu vi Thánh Nhân hắn tự nhiên là không có.
Vẻ mặt trở nên có chút xấu hổ.
Khóe miệng Diệp Thanh Vân cong lên.
"Ta Diệp Mỗ Nhân tự kiềm chế thân phận, hạng người tầm thường căn bản không có tư cách cùng ta Diệp Mỗ Nhân giao thủ."
"Nếu muốn cùng ta Diệp Mỗ Nhân một trận chiến, trước hãy tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân rồi nói sau."
"Giống như ngươi bán thánh, căn bản không đáng để Diệp Mỗ Nhân ra tay."
Nói xong, Diệp Thanh Vân hai tay chắp sau lưng, cằm vừa nhấc.
Thật sự là dáng vẻ cao nhân thế ngoại.
Phảng phất giữa thiên địa, trừ Thánh Nhân ra, thì không có bất kỳ cường giả nào đáng để Diệp Thanh Vân để vào mắt.
Trần Đông Hà tức giận vô cùng.
Bản thân hắn cũng là người ngông cuồng, cũng đã từng gặp rất nhiều kẻ ngạo khí.
Nhưng là chưa từng thấy ai cuồng giống như Diệp Thanh Vân như vậy.
Chỉ có Thánh Nhân mới xứng làm đối thủ của hắn?
Ngươi mẹ nó cũng thật sự là dám nói quá đấy.
"Trần chủ!"
Lão giả tạp gia Lã Khánh Nguyên lúc này nhìn về hướng Trần Đông Hà.
"Trước đó chúng ta tuy rằng cùng nông gia giao chiến, nhưng cũng là vì cướp đoạt Kỳ Lân huyết, hiện tại Kỳ Lân huyết đã rơi vào tay người này, chi bằng nông gia cùng bọn ta liên thủ, cùng nhau đoạt lại Kỳ Lân huyết thì sao?"
Trần Đông Hà cũng không ngờ rằng, Lã Khánh Nguyên lại muốn lôi kéo bọn mình liên thủ?
Mới vừa rồi đây thôi, đám bách gia quần hùng còn cùng nông gia đại chiến một trận, thương vong không ít.
Bây giờ lại chủ động muốn cùng nông gia liên thủ.
Có thể nói là thay đổi thất thường.
Bất quá mọi người cũng đều không cảm thấy có gì lạ.
Bọn hắn trước đó giao chiến, vốn là vì Kỳ Lân huyết.
Hiện tại Kỳ Lân huyết không ở trong tay bách gia quần hùng, cũng không ở trong tay nông gia, vậy vì sao đôi bên không liên thủ?
Đi đem Kỳ Lân huyết đoạt lại chứ?
Tuy nghe có hơi vô liêm sỉ, nhưng vì lợi ích, kẻ địch cũng có thể trở thành minh hữu.
Cho dù chỉ là tạm thời.
"Được!"
Trần Đông Hà cũng không phải người do dự, sau khi suy tư một chút, liền lập tức đồng ý Lã Khánh Nguyên.
Lã Khánh Nguyên đại hỉ, lập tức đứng sóng vai cùng Trần Đông Hà.
Mà đám người nông gia, cũng cùng đám bách gia quần hùng trước đó từng chém giết đứng ở một chỗ.
Đôi bên kết minh!
Thanh thế càng thêm to lớn!
"Họ Diệp kia, đem Kỳ Lân huyết giao ra!"
Lã Khánh Nguyên lạnh giọng quát.
"Lập tức giao ra Kỳ Lân huyết!"
Trần Đông Hà chỉ trường thương vào Diệp Thanh Vân, thanh âm càng thêm hùng hổ dọa người.
Bọn hắn sở dĩ dám uy hiếp Diệp Thanh Vân ngay trước mặt Mục Dương Tử như vậy, cũng là bởi vì bọn hắn rất rõ ràng, Mục Dương Tử mặc dù là Thánh Nhân, nhưng nhiều người như bọn họ ở chỗ này, Mục Dương Tử không thể nào giết hết được.
Coi như Mục Dương Tử có năng lực đó.
Nhưng nếu thật sự giết hết bọn họ, thì Thánh Nhân đứng sau lưng bọn họ cũng sẽ xuất hiện để tính sổ với Mục Dương Tử.
Hậu quả không phải chỉ một mình Thái Huyền phủ có thể gánh nổi.
Nói trắng ra là.
Chính là ỷ vào người đông thế mạnh, cũng đều là thế lực khắp nơi tụ tập lại cùng một chỗ, tin chắc rằng Mục Dương Tử sẽ không làm ra chuyện chọc giận nhiều người như vậy.
Đáng tiếc.
Bọn hắn vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của Thánh Nhân.
"Các ngươi quá càn rỡ, thật sự cho rằng bần đạo không so đo với các ngươi sao?"
Mục Dương Tử quát lớn một tiếng.
Đưa tay ra, đạo vận lưu chuyển.
Còn không đợi Lã Khánh Nguyên, Trần Đông Hà kịp phản ứng.
Một cỗ cự lực đã bao phủ lấy tất cả mọi người.
Ngay sau đó.
Oanh!!!
Cự lực bộc phát, mọi người đều kêu thảm, từng người thổ huyết run rẩy.
Sau đó.
Đám người Ô Ương Ương ban đầu, như là bánh chẻo trong nồi, không ngừng rơi từ trên trời xuống.
Phù phù phù phù phù phù!!!
Toàn bộ đều ngã xuống trên xích huyết cổ nguyên.
Từng người rên rỉ kêu thảm thiết, nằm trên mặt đất bò cũng không nổi.
Cho dù là Trần Đông Hà, Lã Khánh Nguyên mấy người bán thánh cường giả cũng đều như vậy.
Không có gì khác biệt với những người khác.
Bọn hắn đều bị Mục Dương Tử làm trọng thương trong khoảnh khắc đó.
Tuy tính mạng không nguy hiểm, nhưng mỗi người đều bị thương nghiêm trọng, trong thời gian ngắn căn bản không thể đi giày vò gì được nữa.
Đây chính là thủ đoạn của Thánh Nhân.
Mục Dương Tử hoàn toàn không muốn giết hết những người này.
Nếu thật sự giết hết những người này, đừng nói sẽ trêu chọc đến thế lực phía sau của bọn họ.
Chỉ riêng cái sát nghiệt này thôi, đã sẽ ảnh hưởng đến Mục Dương Tử rồi.
Thánh Nhân tuy mạnh, nhưng nhận trói buộc của thiên địa lại càng nhiều.
Một khi làm trái lại chuyện của thiên đạo, chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ của thiên đạo.
Đương nhiên.
Nếu phát rồ lên thì cũng không sao.
Diệp Thanh Vân thấy vậy, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn may có Mục Dương Tử làm chỗ dựa.
Nếu không có Mục Dương Tử, Diệp Thanh Vân biết rằng mình hôm nay có lẽ sẽ gặp đại phiền toái.
"Diệp công tử, chúng ta rời khỏi nơi đây thôi."
Mục Dương Tử nói.
"Được."
Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu, lúc này liền muốn cùng nhau rời đi.
"Khoan đã!"
Đúng lúc này.
Một thanh âm băng lãnh vang lên.
Ngay sau đó.
Một cỗ khí tức Thánh Nhân từ đằng xa cấp tốc tiến tới.
Mọi người sắc mặt biến đổi.
Mục Dương Tử càng trực tiếp nhìn về hướng khí tức Thánh Nhân kia đang tiến đến.
Chỉ thấy một vị lão giả mặc áo gai, thân hình còng xuống, chân đạp một tôn tứ phương đại đỉnh, ngự không mà đến.
Lão giả mặc áo gai này khí tức quanh thân bàng bạc, muôn hình vạn trạng, khí tức Thánh Nhân nồng đậm đến kinh người.
Rõ ràng cũng là một tôn Thánh Nhân chân chính!
"Là Thánh Nhân của nông gia ta!"
Trên mặt đất, đám người nông gia thổ huyết thấy lão giả mặc áo gai này thì không khỏi đại hỉ.
Thánh Nhân của nông gia đến rồi!
Tuy rằng bây giờ nông gia đã suy tàn, nhưng thời Thượng Cổ nông gia đã từng vô cùng huy hoàng.
Trong bách gia đứng đầu.
Tự nhiên cũng từng sinh ra Thánh Nhân.
Đến tận bây giờ, nông gia cũng chỉ còn lại một tôn Thánh Nhân này.
Tuy chỉ là một vị Thánh Nhân, nhưng có Thánh Nhân và không có Thánh Nhân là một trời một vực.
Có Thánh Nhân, nông gia mới có thể một mực đặt chân ở Trung Nguyên, đồng thời không cần phải phụ thuộc vào thế lực khác, không có nguy cơ lật đổ.
Mà không có Thánh Nhân, hoặc sẽ bị các thế lực khác thôn tính, hoặc chỉ có thể cúi đầu khom lưng, đi dựa vào các thế lực lớn khác.
Lão giả mặc áo gai đang đạp tứ phương đỉnh kia, chính là vị Thánh Nhân duy nhất còn sót lại của nông gia.
Cảm nhận được tình hình không ổn của đám người nông gia, đã dùng thần thông pháp thuật cấp tốc chạy đến xích huyết cổ nguyên này.
"Không ngờ Thánh Nhân của nông gia lại đích thân xuất hiện!"
"Nghe nói vị Thánh Nhân nông gia này, lại là một người đã tu luyện qua Thần Nông pháp hoàn chỉnh."
"Tứ phương đỉnh dưới chân hắn, chẳng lẽ là một trong Thần Nông tam đỉnh?"
Lão giả mặc áo gai xuất hiện, khiến cho thế lực khắp nơi ở xích huyết cổ nguyên lộ ra vẻ kiêng dè.
Đông Hoàng Tầm Tiên từ đầu đến giờ vẫn chết sống mặc bây, khi thấy lão giả mặc áo gai này đến, trong đôi mắt thoáng qua vẻ vui mừng.
"Đến càng nhiều càng tốt."
Đông Hoàng Tầm Tiên thầm nói.
Trong khoảnh khắc, lão giả mặc áo gai đạp chân lên tứ phương đỉnh đã đến phụ cận Diệp Thanh Vân.
Khí thế kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ lên thân đám người Diệp Thanh Vân.
Giờ khắc này, vô luận là Thương Vân kiếm Tôn hay Ngự Phong kiếm Tôn, hoặc là Triệu Đỉnh, thần sắc đều vô cùng cảnh giác.
Mục Dương Tử càng lách mình đi ra, cùng lão giả mặc áo gai đứng đối diện.
"Mục Dương Tử, ngươi gan lớn lắm!"
Lão giả mặc áo gai mắt lộ vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm Mục Dương Tử.
"Dám làm bị thương con cháu nông gia ta! Thật sự xem lão phu không tồn tại sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận