Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1086: Nhà ta thế nào dạng này?

Chương 1086: Nhà ta sao lại thành ra thế này? Diệp Thanh Vân có khả năng nào cũng là cổ thánh nhân chuyển thế tu luyện lại? Giả thuyết này cứ không ngừng xuất hiện trong tâm trí của bọn họ. Quả thực là từ khi Diệp Thanh Vân rời khỏi Phù Vân sơn đến giờ, dường như luôn liên tục làm rung chuyển nhận thức của mọi người. Những việc hắn làm, đều như thể tạo ra kỳ tích. Thật sự là quá mức kinh người. Và cũng chính vì lẽ đó, trên người Diệp Thanh Vân luôn bao phủ một lớp bí ẩn khiến người ta không thể nào nhìn thấu. Người đàn ông này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Thực lực của hắn, lại cường hãn đến mức độ nào? Không một ai biết! Ngay cả đồ đệ của Diệp Thanh Vân là Quách Tiểu Vân, cùng với Tuệ Không, người đi theo Diệp Thanh Vân lâu nhất, cũng luôn không tài nào biết được. Bọn họ chỉ cảm thấy, càng tiếp xúc lâu với Diệp Thanh Vân, lại càng cảm thấy Diệp Thanh Vân sâu không lường được. Hiện tại Côn Luân tử, kẻ được cho là thánh nhân chuyển thế, vừa xuất hiện, khiến mọi người không khỏi liên tưởng tới Diệp Thanh Vân. Chỉ là...... những năng lực mà Diệp Thanh Vân đã thể hiện ra, dường như đều đã vượt quá phạm trù của thánh nhân rồi. Thánh nhân chuyển thế ư? Có vẻ như vẫn không đủ để giải thích nguồn gốc sức mạnh thần bí và to lớn của Diệp Thanh Vân. “Thánh tử, tiểu tăng xin phép đưa chúng tăng xuống núi trước.” Tuệ Không tiến đến gần, hướng Diệp Thanh Vân cúi người hành lễ. Diệp Thanh Vân gật đầu, ngay sau đó Tuệ Không liền dẫn đầu các tăng nhân đi xuống núi. Những người ở thành Thiên Vân cũng đều nối gót theo các tăng nhân xuống núi. Kết quả, chỉ còn lại Kiếm Thiên Minh, Quách Tiểu Vân, Trăng Gáy Ráng Mây ba người bên cạnh Diệp Thanh Vân. Đương nhiên, còn có cả đám Đại Mao nữa. Diệp Thanh Vân dẫn mọi người đến cái sân nhỏ trên đỉnh núi. Kết quả vừa nhìn thấy cảnh tượng, tất cả đều trố mắt. Đến cả đám Đại Mao cũng ngây người ra. “Nhà của ta sao lại biến thành thế này?” Diệp Thanh Vân ngơ ngác cả người. Nhà của mình sao lại thay đổi lớn đến như vậy? Mấy gian nhà đều được tu sửa lại hoàn toàn. Trở nên tinh xảo và bề thế hơn rất nhiều! Đặc biệt là cái nhà xí. Càng nổi bật một cách khác thường! Cửa ra vào còn dựng hai tượng sư tử đá nhỏ. Tường không những được sơn lại một lượt mà còn được khắc thêm từng đường vân họa tiết tinh xảo. Trông không khác gì đại viện hoàng cung. Diệp Thanh Vân đứng trước cửa nhà xí, im lặng hồi lâu. Hắn có chút không dám vào "giải quyết nỗi buồn". Cảm giác như bản thân mình không có đủ tư cách để sử dụng cái nhà xí tốt đến như vậy. Nhất là hai tượng sư tử đá nhỏ ở cửa ra vào. Chúng cứ nhìn chằm chằm vào bạn. Còn nở nụ cười tươi rói. Phảng phất như đang hoan nghênh mọi người vào trong. Diệp Thanh Vân càng nhìn càng khó chịu. Cái nhà xí vốn là nơi để người ta không câu nệ, thoải mái cởi quần xử lý. Ngươi làm cho nó đẹp thế này. Tinh xảo thế này. Sao người ta còn thoải mái được? Diệp Thanh Vân vẫn cố gắng vào xem một lượt. Không ổn rồi. Bên trong cũng thay đổi rồi. Nơi nào cũng toát lên vẻ xa hoa. Ngay cả chỗ ngồi cũng có hai cái tay vịn bằng vàng ròng. Ngoại trừ hai cái tay vịn này ra, Diệp Thanh Vân thấy những chỗ khác đều làm hắn xoắn xuýt. Đặc biệt là những bức tranh trên tường bên trong, sinh động như thật. Mấu chốt là những bức tranh đó đều là hình những cô gái xinh đẹp đang nhảy múa uyển chuyển. Diệp Thanh Vân thử nghĩ, nếu bản thân mình ngồi ở đây "giải quyết nỗi buồn", sau đó những cô gái trong tranh kia đều hướng ánh mắt tập trung vào "chỗ đó" của bạn thì thế nào. Dù là một người dày da mặt như Diệp Thanh Vân, cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Diệp Thanh Vân hậm hực bước ra ngoài. "Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Ai đã biến nhà ta thành ra như thế này?" Hắn trực tiếp lớn tiếng phàn nàn. Thật là quá đáng! Ta chỉ mới đi vắng một chuyến mà nhà đã biến thành như thế này. Nếu làm tốt hơn chút thì thôi đi. Nhưng đây là cái phong cách lắp đặt trang trí quỷ quái gì thế? Vừa không hẳn là xa hoa, cũng chẳng tươi mát gì. Nếu để ở thế giới cũ của hắn, thì Diệp Thanh Vân một đồng chi phí lắp đặt cũng không bỏ ra. Mấy người nhìn nhau, bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đại Mao đi đến góc sân nhỏ. Sau đó nó một mặt cạn lời. Nơi này vốn là một ổ chó, do Diệp Thanh Vân dựng lên cho nó. Tuy rất đơn sơ, nhưng dù sao nó đã quen nằm rồi. Lúc buồn ngủ rất thích nằm ở trong ổ chó này. Nhưng giờ thì ổ chó biến mất. Đại Mao rất tức giận. Như vậy sau này ta ngủ ở đâu đây? Thỏ yêu nhìn vẻ mặt buồn bực của Đại Mao, khóe miệng co giật, suýt thì bật cười. Dương Đỉnh Thiên thì ngơ ngác bật cười thành tiếng. Đại Mao liếc chúng một cái. Tức khắc chúng tản ra mỗi người một hướng. Cùng lúc đó, Chu Chỉ Nguyên và Hàn Xuân Thu cùng đi tới. Hai người đều đang thấp thỏm lo lắng. Đặc biệt là Chu Chỉ Nguyên. Nàng từ xa đã nghe thấy tiếng oán giận của Diệp Thanh Vân. Trong lòng thầm than khổ. Rõ ràng mình làm việc vô cùng cẩn thận mà. Gần như là làm hết sức mình, với tiêu chuẩn cao nhất có thể, để cải tạo lại sân nhỏ trên núi. Vốn nghĩ sau khi chủ nhân ngọn núi trở về, sẽ được khen ngợi một phen. Có khi còn được ban thưởng chút gì đó ấy chứ. Ai ngờ đâu lại thành ra như vậy. Điều này làm cho Chu Chỉ Nguyên trong lòng rất lo lắng. Sợ sẽ bị trừng phạt gì đó. Ngược lại, Hàn Xuân Thu lại có thể an tâm hơn. Dù sao thì những gian nhà này đều do Chu Chỉ Nguyên kia làm, đâu có liên quan gì tới mình. Hắn có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác. Rất muốn xem Chu Chỉ Nguyên có bị chủ nhân ngọn núi này trừng phạt hay không. Hai người vô cùng cẩn thận tiến đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Sau đó trực tiếp quỳ xuống. Diệp Thanh Vân có chút ngơ ngác. Hai người này là ai vậy? Nhìn kỹ. Diệp Thanh Vân trong lòng chợt nảy lên. Ái chà! Đây chẳng phải hai người trong đám chín người đến từ Trung Nguyên lần trước sao? Sao bọn họ vẫn còn ở trên núi của ta vậy? Chỉ là...... tình huống trước mắt là gì vậy? Sao hai người này lại quỳ xuống trước mặt ta? Những người khác đều không rõ nguyên do. Đặc biệt là Kiếm Thiên Minh. Hắn nhận ra hai người này. Một người là cao thủ Nho gia, một người là cao thủ Mặc gia. Đều có tu vi vấn đỉnh hậu kỳ. Chỉ là lúc này, hai người lại trực tiếp quỳ trước mặt Diệp Thanh Vân. Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. "Ờ, hai vị đây là có ý gì?" Diệp Thanh Vân có chút nghi hoặc mà hỏi. Hàn Xuân Thu và Chu Chỉ Nguyên nhìn nhau một cái, rồi đồng thanh mở miệng. "Bọn ta, nguyện đi theo Diệp công tử!" "Nguyện vì Diệp công tử làm trâu làm ngựa, xông pha lửa khói!" Diệp Thanh Vân gãi đầu. Trong cái đầu nhỏ bé của hắn có quá nhiều nghi hoặc. Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này sao tự nhiên lại thần phục ta rồi? Diệp Thanh Vân không khỏi liếc nhìn Quách Tiểu Vân bọn họ mấy cái. Mọi người đều đầy vẻ khó hiểu. Kiếm Thiên Minh lại đột nhiên phản ứng lại. "Lẽ nào nói, Diệp Cao Nhân còn chưa về Phù Vân Sơn, mà đã thu phục được hai người này rồi sao?" Khoảnh khắc này hắn, giống như Tuệ Không, trong đầu tràn ngập "trí tuệ". "Nhất định là vậy!" "Diệp Cao Nhân thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, căn bản không cần ở lại trên núi, liền có thể dễ dàng hàng phục cường giả cấp bậc vấn đỉnh." "Quá mạnh mẽ rồi! Diệp Cao Nhân thực sự quá mạnh mẽ rồi!" "Đời này, nếu có thể đuổi kịp Diệp Cao Nhân một chút thôi, liền đủ để hưởng thụ không hết rồi!" Kiếm Thiên Minh bản thân cũng không nhận thấy, hắn dường như đã bị lây "bệnh" của Tuệ Không rồi. Mà Diệp Thanh Vân nhìn hai người này, trong lòng cũng đang lẩm bẩm. "Không thích hợp! Nhất định có chuyện gì đó mà mình không biết." Diệp Thanh Vân chau mày, xoa cằm suy ngẫm. "Chẳng lẽ nói, có người giúp mình thu phục hai người này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận