Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1876 Táo Tuyết

Chương 1876 Táo Tuyết
"Ta nói cho ngươi, bản đại gia đánh bại qua người có thể nhiều lắm đấy."
"Cái tên Ma Phật Ba Tuần gì đó, gϊếŧ người như ngóe, tội ác tày trời, bị bản đại gia đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ."
"Một kẻ gọi là Đế Tôn, danh tiếng vang dội, nhìn thấy bản đại gia ngay cả rắm cũng không dám đánh."
"Có gã họ Mạnh nào đó, suốt ngày không làm chuyện tốt, chỉ toàn phá hoại giống nòi, bị bản đại gia trực tiếp diệt trừ, vì dân trừ hại!"
"Còn có cái gọi là quỷ tiên, vô địch thiên hạ, chỉ có bản đại gia ra tay mới có thể hàng phục, làm cho người trong thiên hạ cảm động rơi nước mắt."
"Chớ nói chi là những cái gọi là Trung Nguyên Thánh Nhân, bị ta một quyền một tiểu bằng hữu, cái gì mẹ nó Thánh Nhân, bản đại gia đánh chính là Thánh Nhân!"
Dương Đính Thiên giống như máy hát, một khi đã mở thì không thể nào thu lại được.
Nói không ngừng nghỉ!
Mà lại càng nói càng thêm thái quá.
Trong lời miêu tả của Dương Đính Thiên, nó nghiễm nhiên chính là tồn tại mạnh nhất giữa thiên địa.
Trừng phạt kẻ gian ác!
Giúp đỡ chính nghĩa!
Lãnh đạo quần hùng!
Được vô số sinh linh quỳ bái!
Bị chúng sinh thiên hạ tôn kính là Cửu Thiên vô địch Dương Đính Thiên đại vương!
Thật là dõng dạc.
Đoán chừng chính nó cũng tin vào những lời không hợp lẽ thường đến cực điểm này của mình.
Mẫu Kỳ Lân ban đầu còn hơi chăm chú nghe một chút.
Nhưng nghe một hồi, Mẫu Kỳ Lân liền phát hiện ra có gì đó không bình thường.
Nhìn lại thần sắc của Dương Đính Thiên, Mẫu Kỳ Lân liền trực tiếp lườm một cái.
Nàng có thể xác định, tên ngốc này khẳng định là đang nói hươu nói vượn.
Đoán chừng mười câu trong lời nói, nhiều nhất cũng chỉ có nửa câu xem như thật.
Mẫu Kỳ Lân càng nghe càng không kiên nhẫn.
Cái tên này quả thật là thổi phồng.
Đều nhanh thổi mình thành đệ nhất cường giả cửu thiên thập địa rồi.
Với chút bản lĩnh đó của ngươi, ở Trấn Nguyên Giới, người có thể xem ngươi như quả bóng mà đá cũng phải có cả đống đấy.
Nổ cũng phải nổ có chút căn cứ vào sự thật chứ.
Nói đi nói lại, Dương Đính Thiên chính mình cũng nói lộ ra.
Lỡ mồm nói ra việc mình là phi thăng đến Trấn Nguyên Giới.
Vốn dĩ đã không muốn nghe nữa, Mẫu Kỳ Lân đột nhiên nghe được những lời này, không khỏi thay đổi sắc mặt.
"Ngươi là từ hạ giới phi thăng lên tới?"
Mẫu Kỳ Lân một mặt kinh ngạc nhìn Dương Đính Thiên.
"Cái gì cơ?"
Dương Đính Thiên cũng ngẩn ra một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Ai phi thăng lên tới? Ta có nói gì đâu, lão muội nhi, ngươi đừng có nói lung tung!"
Mẫu Kỳ Lân nhìn chăm chú vào Dương Đính Thiên, người sau lập tức lộ ra vẻ chột dạ, mắt nhìn xung quanh, không dám đối mặt với Mẫu Kỳ Lân.
"Xem ra ngươi cũng không phải là quá ngu ngốc, còn biết giả vờ ngây ngốc."
Mẫu Kỳ Lân châm chọc nói.
Dương Đính Thiên vừa nghe liền không vui.
"Ai giả bộ ngốc, ta nói cho ngươi biết, bản đại gia chính là phi thăng lên tới, có gì mà không dám thừa nhận?"
Mẫu Kỳ Lân không nói gì, trong lòng lại tương đối chấn động.
Nàng thật sự không ngờ, tên ngốc nghếch Dương Đính Thiên này, lại không phải Kỳ Lân ở Trấn Nguyên Giới, mà là từ hạ giới phi thăng lên tới.
Hạ giới chi địa, lại còn có Kỳ Lân tồn tại sao?
Chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi.
Hạ giới chẳng phải là một đám sinh linh nhỏ yếu như giun dế sao? Sao lại có thể xuất hiện Kỳ Lân mang huyết mạch cường đại như vậy chứ?
"Tên ngốc này có tiềm lực đáng sợ như vậy, huyết mạch hùng hậu đến mức ẩn ẩn còn hơn cả ta."
"Lẽ nào... cũng bởi vì nó là từ hạ giới phi thăng lên tới sao?"
Mẫu Kỳ Lân trong lòng không khỏi suy đoán như vậy.
"Ngươi sẽ không định đem việc ta là phi thăng từ hạ giới nói cho mấy tên vừa nãy chứ?"
Dương Đính Thiên đột nhiên hỏi.
Mẫu Kỳ Lân khẽ giật mình, lập tức cười lạnh.
"Ngươi cho rằng ta sẽ bỉ ổi như vậy sao? Tuy ngươi khiến ta rất ghét, nhưng dù sao ngươi cũng là tộc Kỳ Lân của ta, ta đương nhiên sẽ không hãm hại ngươi."
Dương Đính Thiên vừa nghe, liền liên tục gật đầu.
"Lời này của lão muội nhi nói là đúng, chúng ta đều là Kỳ Lân, vậy chính là người một nhà."
"Người một nhà sao có thể hại người một nhà được?"
"Về sau chúng ta liền xưng hô huynh muội, ngươi gọi ta ca, ta gọi ngươi lão muội nhi."
Mẫu Kỳ Lân: "..."
Mặc dù vẫn cảm thấy Dương Đính Thiên rất ngu, nhưng chẳng biết tại sao, tên gia hỏa này còn có vài phần ngu xuẩn đáng yêu.
"Ngươi muốn biết tên của ta không?"
Mẫu Kỳ Lân nhàn nhạt hỏi.
"Không muốn lắm."
Dương Đính Thiên thành thật lắc đầu.
Mặt Mẫu Kỳ Lân có chút run rẩy.
"Chủ nhân của ta, chính là một trong lục đại Tiên Vương, Hải Đường Tiên Vương."
"Ngươi còn có chủ nhân? Lão muội nhi ngươi kém quá nha, ta liền không có, trên Phù Vân Sơn đều là tiểu đệ của ta!"
"Ngươi có thể nghe ta nói hết đã được không?"
Mẫu Kỳ Lân lại suýt chút nữa không kiềm được muốn động thủ với Dương Đính Thiên.
"Ngươi nói thì cứ nói đi, sao còn tức giận?"
Dương Đính Thiên nhếch miệng.
Mẫu Kỳ Lân hít sâu mấy hơi, lúc này mới bình phục được xúc động trong lòng.
"Hải Đường Tiên Vương ban cho ta cái tên --- Táo Tuyết!"
"Đây là tên của ta."
Dương Đính Thiên thấy Mẫu Kỳ Lân Táo Tuyết, sắc mặt có chút cổ quái.
"Cái tên này nghe thật ẻo lả."
"Tuyệt không bá khí, không bằng ta đổi cho ngươi cái tên đi."
"Ừm... gọi Hùng Bá Thiên thì thế nào?"
"Ta gọi Dương Đính Thiên, ngươi gọi Hùng Bá Thiên, nghe có vẻ rất lão luyện!"
Dương Đính Thiên vừa nổi hứng, liền đặt cho Mẫu Kỳ Lân Táo Tuyết một cái tên "bá đạo" mới.
Rất tự cho là mình hài lòng.
"Mẹ mày cút đi cho tao!"
Táo Tuyết thật sự không nhịn được, trực tiếp đá một cước vào đầu Dương Đính Thiên.
"Bản đại gia có ý tốt đặt tên cho ngươi, ngươi còn dám đánh ta?"
"Ta không đánh ngươi thì không được!"
Hai Kỳ Lân lại đang đánh nhau ở trong rừng cây...
Trong đại điện Ngũ Trang, Lộc Sơn Tiên Nhân, Vân Huy Tử, Ngọc Hành Tử, Phong Huyền Tử bốn người tụ tập tại đây.
Thương thế của Ngọc Hành Tử không nhẹ, cũng may hắn tu vi cao thâm, ăn một viên tiên đan xong, trong chốc lát đã hồi phục gần như hoàn toàn.
"Hai con súc sinh kia thật đáng giận, dám không xem bốn người chúng ta ra gì!"
Vân Huy Tử vẫn còn canh cánh trong lòng, trong lòng nộ khí khó tiêu.
Lộc Sơn Tiên Nhân nhìn hắn một cái.
"Sư đệ, đạo tâm của ngươi loạn rồi, không được như vậy, sẽ làm lỡ con đường tu hành của ngươi sau này."
Vân Huy Tử hừ một tiếng, không nói gì.
Ngọc Hành Tử lộ ra vẻ xấu hổ.
"Là ta cân nhắc không chu toàn, không nghĩ tới Âm Dương hòa hợp đan không có tác dụng, cũng không biết tại sao, còn để con Kỳ Lân đực kia bước vào cảnh giới Thái Ất."
Lộc Sơn Tiên Nhân lắc đầu.
"Việc này không trách được Tam sư đệ, là chúng ta đánh giá thấp hai con Kỳ Lân này."
"Nhưng nếu đã như vậy, muốn thỏa nguyện sinh hạ Kỳ Lân con, chỉ sợ là khó như lên trời."
Mấy người đều không nói gì, không khí trong lúc nhất thời có chút ngột ngạt.
"Ba vị sư huynh, ngược lại ta có một ý nghĩ."
Trầm mặc hồi lâu, Phong Huyền Tử đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong đại điện.
Ba người đều nhìn về phía Phong Huyền Tử.
"Tứ sư đệ, ngươi có ý nghĩ gì?"
Ngọc Hành Tử hiếu kỳ hỏi.
Phong Huyền Tử đứng dậy, vẻ mặt do dự.
"Chúng ta có thể đi một chuyến đến tổ địa của tộc Kỳ Lân, có lẽ có thể tìm được phương pháp để hai con Kỳ Lân kia tự nguyện giao phối, duy trì huyết mạch Kỳ Lân."
Nghe vậy, cả ba đều suy tư một hồi.
"Ta thấy có thể thực hiện được!"
Ngọc Hành Tử dẫn đầu bày tỏ thái độ.
Vân Huy Tử cũng nhẹ gật đầu: "Tổ địa của tộc Kỳ Lân, quả thật đáng để đi một chuyến."
"Đã như vậy, vậy thì đi một chuyến đến tổ địa của tộc Kỳ Lân."
Lộc Sơn Tiên Nhân nói.
Phong Huyền Tử chủ động xin đi gϊếŧ giặc: "Đại sư huynh, lần trước ở Thất Hải ta hổ thẹn khi không hoàn thành nhiệm vụ, lần này đi Tổ Địa Kỳ Lân, xin hãy để sư đệ ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận