Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1462 Tây Vương Mẫu phẫn nộ

Chương 1462 Tây Vương Mẫu p·h·ẫ·n nộ, Dao Trì Đại Thánh? Tây thiên thần mẫu? Đường Vô Niệm tự nhiên là chưa từng nghe qua danh hiệu như vậy. Cũng không biết vì sao, nàng nghe được những danh hiệu này thì cảm thấy hai tai ù điếc, tâm hồn cũng chấn động. Không tự chủ được liền quỳ trên mặt đất, hướng về phía bóng dáng cao quý trong sương mù kia phủ phục cúng bái. Nhưng Đường Vô Niệm cũng không phải chủ động phủ phục cúng bái, mà là khi nghe được danh hiệu Dao Trì Đại Thánh Tây Thiên thần mẫu, thân thể tự sinh ra phản ứng, tựa như một loại thiên đạo bất khả kháng cự! Là nỗi kính sợ mà phàm nhân phải có đối với tiên thần! Đường Vô Niệm toàn thân run rẩy. Nàng cả đời chưa từng có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy. Tất cả của mình đều giống như không chỗ che thân dưới ánh mắt của bóng dáng kia, dù mình ẩn tàng sâu đến đâu cũng bị đối phương nhìn thấu, không thể che giấu! Đường Vô Niệm muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng phát hiện mình thậm chí không nói ra được lời nào, chỉ có thể há miệng mà không phát ra âm thanh nào. Giống như có một đôi tay vô hình nắm lấy cổ họng nàng, càng lúc càng siết chặt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Bóng dáng trong làn hơi nước kia vẫn không hiện thân. Đường Vô Niệm cũng không có tư cách được tận mắt nhìn thấy vị tồn tại này. "Ngươi cho rằng chút mưu mô quỷ kế này có thể qua mắt được vị đại nhân kia sao?" "Hết thảy của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, chỉ là hắn không muốn vạch trần ngươi mà thôi." "Ngươi còn đắc ý, cho rằng gian kế đã thành, thật buồn cười và đáng thương." Thanh âm nữ tử trong sương mù lại lần nữa vang lên, mang theo trào phúng sâu sắc và thương hại, như một vị Thần Minh cao cao tại thượng đang nhìn xuống một con kiến giãy giụa cầu sinh. Đường Vô Niệm run lên, ánh mắt lập tức ngây dại. "Chẳng lẽ... hắn đã sớm biết ta là người của Âm Dương gia phái tới?" "Chỉ là một mực không vạch trần ta?" Đường Vô Niệm cả người lâm vào chấn động cực lớn. Nàng nhớ lại từ khi gặp Diệp Thanh Vân đến bây giờ, mình căn bản chưa từng lộ ra nửa điểm sơ hở, Diệp Thanh Vân hình như luôn không phát giác được điều gì. Nhưng đó chỉ là do một mình Đường Vô Niệm nghĩ như vậy thôi. "Nói đến nước này rồi, nên chọn cách giải quyết cho tốt đi." "Đừng để sai lầm!" Tiếng nói vừa dứt, dị tượng xung quanh trong nháy mắt biến mất. Đường Vô Niệm chợt thấy nhẹ cả người, khi nhìn lại xung quanh thì đã ở trong phòng của mình. "Vừa rồi... rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Mặt Đường Vô Niệm trắng bệch, trên trán toàn mồ hôi lạnh. Tuy chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng Đường Vô Niệm cảm thấy như trải qua trăm ngàn năm dài dằng dặc. Cơn chấn động trong lòng cũng không tan đi. Một lúc lâu sau, Đường Vô Niệm mới hơi tỉnh ngộ lại. "Thì ra mọi việc ta làm đều là trò cười." Lòng Đường Vô Niệm đắng chát, cảm thấy mình thật nực cười...
Cửu thiên thập địa! Dao Trì tiên cảnh! Một cây thần thụ cửu sắc to lớn che trời đứng sừng sững ở đây. Trên thần thụ, khắc những tiên văn cổ xưa huyền ảo, mỗi phiến lá cây đều có thể đè sập vạn trượng núi lớn. Mỗi một dây leo đều ẩn chứa vô tận tiên khí. Tây Vương Mẫu mặc bộ y phục rực rỡ bằng tơ vàng, tóc dài xõa sau lưng, ngồi xếp bằng dưới gốc thần thụ. Xung quanh nàng có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên. Sau một khắc, Tây Vương Mẫu mở mắt, trên mặt vẫn còn chút nộ khí chưa tan. "Thật là một yêu nghiệt ti tiện, còn dám gạt nam nhân của ta, quả thực là không biết sống chết!" "Nếu không sợ hắn không vui, sớm đã cho nó chết đến trăm ngàn lần rồi!" Tây Vương Mẫu nghiến răng nghiến lợi nói. Cơn giận của nàng khiến Dao Trì tiên cảnh rung động, khiến vô số tiên nữ kinh hãi. "Tây Vương Mẫu đại nhân, xin người bớt giận!" Các tiên nữ đứng canh bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, sợ Tây Vương Mẫu quá mức phẫn nộ khiến tiên trong Tiên Đình phải run sợ. Phải biết lần trước Tây Vương Mẫu đại nhân nổi giận là vào lần trước, mà hậu quả của lần nổi giận đó đã khiến cả Tiên Đình khiếp sợ. Ngay cả Cửu Thiên Tiên Tôn cũng đến bái phỏng, nhưng Tây Vương Mẫu hoàn toàn không thèm để ý, trực tiếp cho Cửu Thiên Tiên Tôn ăn bế môn canh, ngượng ngùng rời đi. Sao lần này lại giận dữ như vậy? "Một nữ nhân thế tục không biết sống chết ở hạ giới, dám dùng thủ đoạn ti tiện lừa gạt vị đại nhân kia, quả thực tức chết ta rồi!" Tây Vương Mẫu mặt như phủ băng nói. Các tiên nữ nghe vậy thì thần sắc cổ quái. Nàng không phải tiên nữ bình thường, mà là tiên nữ đi theo Tây Vương Mẫu lâu nhất, chưởng quản một đám tiên nữ ở Dao Trì tiên cảnh. "Tây Vương Mẫu đại nhân, vị đại nhân kia sao có thể bị người lừa gạt? Đơn giản chỉ là đang dạo chơi nhân gian thôi." Tiên nữ cười nói. "Hừ! Ta cũng biết, nhưng chỉ là không nhịn được mà muốn gõ một chút cái con yêu nghiệt ti tiện đó!" Tây Vương Mẫu rầu rĩ không vui. Tiên nữ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn hiểu tính tình Tây Vương Mẫu, như vậy đã coi là rất kiềm chế rồi. Nếu không phải nể năm xưa vị đại nhân kia quyết định quy tắc, chúng tiên ở tiên cảnh không được ra tay với sinh linh hạ giới, một khi ra tay sẽ không tránh khỏi kiếp tru tiên giáng xuống, thậm chí, chúng tiên ở Tiên Đình cũng không được hiện thân ở hạ giới. Tây Vương Mẫu lần này tuy không chân chính hiện thân nhưng cũng xem là phá hư quy củ. Chỉ là thân phận nàng tôn quý, là nữ tiên đứng đầu, cùng vị đại nhân kia có quan hệ không tầm thường, nên mới dám làm như vậy. Đổi lại tiên nhân khác thì tuyệt đối không dám. "Chuyện ở hạ giới, ta lười xem nữa." Tây Vương Mẫu bỗng nhiên nói. "Nhìn thấy mấy nữ nhân hạ giới vây quanh bên cạnh vị đại nhân kia, ta thấy liền phiền lòng." "Ngươi thay ta nhìn chằm chằm một chút." Nói xong, Tây Vương Mẫu nhắm mắt lại, thân hình lập tức hòa vào cây thần thụ cửu sắc kia, tựa như tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền diệu. "Vâng!" Tiên nữ khom mình hành lễ...
Diệp Thanh Vân một đêm không ngủ, trong lòng rối bời. Vừa nghĩ tới chuyện Đường Vô Niệm có thai, hắn lại thấy nhức đầu. Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thanh Vân mặt mày ủ rũ bò dậy. Vừa ra khỏi cửa đã thấy trong viện đứng không ít người. Trừ Tuệ Không, Kiếm Thiên Minh và Thanh Loan Yêu Thánh, còn có Mục Dương Tử cùng Côn Lôn Tử cũng ở đó, tự nhiên cũng có cả Đường Vô Niệm. Cùng với một con đại hoàng cẩu đang say sưa gặm chân vịt. Trừ đại hoàng cẩu, những người khác đều có thần sắc hơi cổ quái. Lúc này cùng nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân cũng có chút mờ mịt. Sáng sớm ra mà nhiều người tụ tập ở đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ lại có Yêu tộc đánh tới? "Mọi người sao vậy?" Diệp Thanh Vân nghi hoặc nhìn bọn họ. Mọi người đều không nói gì. Bỗng thấy Đường Vô Niệm chủ động quỳ trước mặt Diệp Thanh Vân, dập đầu thật sâu với hắn. Diệp Thanh Vân kinh ngạc, thầm nghĩ đây là đang diễn màn nào? "Công tử, ta...ta..." "Ta lừa ngươi!" Đường Vô Niệm mặt đầy áy náy, không còn mặt mũi nhìn Diệp Thanh Vân, trong mắt đã ngấn lệ. Diệp Thanh Vân: "???" Tình huống như thế nào? Hôm qua không phải mới nói có thai sao? Sao hôm nay lại bỗng dưng nói là lừa ta? "A di đà phật, biết sai có thể cải thiện Mạc Đại Yên!" Tuệ Không chắp tay trước ngực, ánh mắt vui mừng nhìn Đường Vô Niệm. "Thánh tử đã sớm biết mọi chuyện, người chỉ là muốn khảo nghiệm ngươi, nên mới chờ ngươi thẳng thắn." "Bây giờ nhận sai còn chưa muộn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận