Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1635 Lý Đại Cường thỉnh cầu

“A di đà phật.” Tuệ Không chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng niệm tụng phật hiệu. “Mai thí chủ chỉ cần đem mọi chuyện để trong lòng, không cần kinh hãi, cũng không cần lo lắng.” “Thánh tử đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy.” “Chúng ta chỉ cần dựa theo Thánh tử chỉ dẫn, không mang theo do dự mà hướng phía trước đi là được.” “Thiện tai thiện tai!” Nói xong, Tuệ Không quay người trở về Thủy Nguyệt Tông, để lại Mai Trường Hải đang trợn mắt há mồm, lâm vào mờ mịt. Lời nói của Tuệ Không vẫn còn vang vọng bên tai Mai Trường Hải, khiến cho tâm thần ông không ngừng rung động. Hồi lâu sau, Mai Trường Hải mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Ông hít sâu một hơi, thần sắc trên mặt khá phức tạp. “Xem ra, vị lão tổ tiền bối này cao thâm hơn ta tưởng tượng gấp trăm lần.” Mai Trường Hải quay đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt Tông, trong lòng hiện lên một cỗ bành trướng và sục sôi. “Có lẽ, Thủy Nguyệt Tông của ta quả nhiên là nghênh đón một cơ duyên chưa từng có.” Hồ Kiếm Sơn và Chu Khang trở về Thiên Khuyết Tiên Thành. Lâm Trần thấy hai người tay không trở về, lại còn bị thương, không khỏi hơi kinh ngạc. “Hai vị sư huynh, lẽ nào các ngươi thất bại?” Trong chữ thiên phòng số 2, Lâm Trần chau mày nhìn Hồ Kiếm Sơn và Chu Khang, ngữ khí có chút cổ quái hỏi. Hồ Kiếm Sơn và Chu Khang đều có chút xấu hổ. Lâm Trần trong lòng có chút xem thường hai vị sư huynh này, thầm nghĩ ngay cả chút chuyện như vậy cũng không làm xong, cũng không thấy ngại tự xưng là đệ tử Lăng Tiên Thành? “Lâm sư đệ, bọn ta cũng không ngờ Thủy Nguyệt Tông lại càn rỡ như vậy, biết rõ bọn ta là đệ tử Lăng Tiên Thành, mà vẫn còn dám ra tay với bọn ta.” Chu Khang lập tức nói. “Đúng vậy, ta cùng Chu sư đệ đều đã ra tay, nhưng đánh không lại cái lão tổ cột sắt kia, chỉ có thể thua trận.” Nghe những lời này, sắc mặt Lâm Trần có chút khó coi. “Khá lắm Thủy Nguyệt Tông! Khá lắm lão tổ cột sắt!” “Biết rõ các ngươi là đệ tử Lăng Tiên Thành, mà vẫn dám động thủ?” “Xem ra đây là không hề xem Lăng Tiên Thành ta ra gì!” Lâm Trần nổi trận lôi đình, lúc này liền muốn tự mình ra mặt, đi Thủy Nguyệt Tông một chuyến. “Lâm sư đệ!” Hồ Kiếm Sơn vội vàng khuyên can. “Hiện tại hội đấu giá sắp đến, chúng ta vì cuộc bán đấu giá này mà đến, nếu sư đệ đi Thủy Nguyệt Tông, có bất kỳ sơ suất nào đều sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta.” “Hay là đợi hội đấu giá kết thúc rồi, hãy đi tìm Thủy Nguyệt Tông tính sổ sách.” “Hồ sư huynh nói không sai, cứ để cho Thủy Nguyệt Tông kéo dài hơi tàn thêm một chút thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ thu thập bọn chúng thôi.” Chu Khang cũng hùa theo. Lâm Trần cũng do dự. Nếu dựa theo tính tình của hắn, trong cơn nóng giận nhất định phải đi Thủy Nguyệt Tông náo loạn long trời lở đất, không giết sạch sành sanh người Thủy Nguyệt Tông trên dưới là tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng lần này, bản thân hắn đích thật mang trọng trách mà đến. Đại trưởng lão liên tục dặn dò, phải đặt hội đấu giá lần này làm trọng, không nên gây phức tạp. Hiện tại hội đấu giá còn chưa tới nửa tháng là bắt đầu. Nếu đi Thủy Nguyệt Tông tính sổ sách, thật sự có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc hội đấu giá. “Lâm sư đệ, tam đại long tông, Thần Đăng Cốc, Kim Đỉnh Đoàn Gia đều đang ngó chừng chúng ta, nếu Lâm sư đệ một mình rời khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, chỉ sợ những thế lực lớn kia cũng sẽ có dị động.” Hồ Kiếm Sơn lại nói thêm một câu. Lâm Trần lúc này mới từ bỏ ý định bây giờ sẽ đi đến Thủy Nguyệt Tông. “Vậy thì đợi hội đấu giá kết thúc, ta lại tự mình đi một chuyến Thủy Nguyệt Tông, đến lúc đó nhất định sẽ bắt cái lão tổ cột sắt đó về Lăng Tiên Thành.” “Cho hắn biết hậu quả đắc tội Lăng Tiên Thành ta!” Thấy Lâm Trần nói như vậy, Hồ Kiếm Sơn và Chu Khang đều nhìn nhau một cái. Khóe miệng hai người đều nhếch lên một nụ cười quỷ dị....... Lại qua hai ngày. Người của Thiên La Giáo, Huyền Phương Cửa và Trần gia Nam Hà lại lần nữa đến Thủy Nguyệt Tông. Bọn họ đến đưa Tiên Tinh. Tổng cộng 600.000 Tiên Tinh, ba nhà hao tốn không ít thời gian, bán sạch một vài sản nghiệp của tông môn, mới xem như gom góp đủ. Không còn cách nào khác. Tuy nói oán trách Cố Hàn Sơn ba người, cảm thấy bọn họ không nên tiếp tục trêu chọc Thủy Nguyệt Tông. Nhưng dù sao cũng là ba lão đại của ba nhà, không thể cứ thế nhìn bọn họ bị cầm tù tại Thủy Nguyệt Tông. Hay là nghĩ cách gom đủ 600.000 Tiên Tinh này, đưa đến Thủy Nguyệt Tông. Mai Trường Hải nhìn ba túi trữ vật căng phồng kia đang đặt trước mặt mình, suýt chút nữa là nước mắt tuôn trào. Ta, lão Mai sống hơn nửa đời người, còn chưa từng thấy nhiều Tiên Tinh như vậy. Phát tài rồi! Lần này là thật sự phát tài rồi! Thủy Nguyệt Tông rốt cuộc không cần phải lo lắng vì không đủ Tiên Tinh nữa. Tính cả 300.000 Tiên Tinh Thiên La Giáo ba nhà đưa tới trước đó, bởi vì mua hộ tông pháp trận mà tiêu hết 30.000, cộng thêm 600.000 Tiên Tinh mà Thiên La Giáo ba nhà đưa tới lần này, cùng với 200.000 Tiên Tinh kiếm được từ việc bán Xích Huyết Hung Viên. Hiện tại Thủy Nguyệt Tông tổng cộng có mấy triệu Tiên Tinh. Số này đã vượt qua vốn liếng của không ít thế lực nhị lưu. Thủy Nguyệt Tông vốn nghèo đến mức sạch không, tông môn trên dưới tổng cộng chỉ có mấy khối Tiên Tinh. Chỉ trong ngắn ngủi vài tháng, đã đổi đời, có được mấy triệu Tiên Tinh. Đây thật sự là triệt để thay đổi. Mà có thể có được nhiều Tiên Tinh như vậy, tự nhiên là dựa vào năng lực của Diệp Thanh Vân. Một phen thao tác đã mang lại thu hoạch lớn. Điều này cũng làm Mai Trường Hải càng thêm kiên định muốn đi theo ý nghĩ của Diệp Thanh Vân. Chỉ có đi theo vị lão tổ tiền bối này, Thủy Nguyệt Tông mới có thể phát triển từng ngày. Nếu mất đi vị lão tổ tiền bối này, Thủy Nguyệt Tông không chỉ sẽ trở về nguyên hình ngay tức khắc, mà thậm chí còn có thể vạn kiếp bất phục. Tiên Tinh đã đến tay, Diệp Thanh Vân cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thả Cố Hàn Sơn ba người đi. Ba người xám xịt rời Thủy Nguyệt Tông, ai nấy đều không nói một lời, trực tiếp về thế lực của mình. Về việc báo thù, ba người cũng không dám nghĩ đến nữa. Trước sau mất một số Tiên Tinh, cộng lại cũng gần một triệu, nội tình của ba nhà đều bị đào rỗng. Còn muốn báo thù ư? Đừng nói là có thành được không, chỉ riêng các cao tầng của thế lực mình cũng đã muốn dẫn đầu phản đối rồi. Không có cách nào khác. Chỉ có thể chịu thua! Cố Hàn Sơn ba người chân trước vừa rời Thủy Nguyệt Tông, thì chân sau người của Thiên Khuyết Tiên Thành đã tới Thủy Nguyệt Tông, đưa lên 100.000 Tiên Tinh. Người đến tự xưng là quan viên phủ thành chủ, là do thành chủ Dương Thương sai đến. Diệp Thanh Vân tự nhiên hiểu Dương Thương có ý gì. Đây là muốn nịnh bợ mình nha. Vốn còn lo lắng cho việc mình trước đó ở bờ hồ phủ thành chủ làm càn sẽ bị lộ, giờ xem ra, tên Dương Thương kia ngay cả Tiên Tinh đều đã đưa đến, hẳn là không có nguy cơ bị bại lộ. Một vạn Tiên Tinh đối với Diệp Thanh Vân bây giờ đương nhiên không tính là gì, bản thân hắn cũng có mấy triệu của cải, một vạn Tiên Tinh còn không phải chỉ là giọt nước giữa đại dương sao? Bất quá Tiên Tinh chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thái độ của thành chủ Dương Thương, đây mới là điều khiến Diệp Thanh Vân vui mừng nhất. Nháy mắt lại thêm ba ngày. Diệp Thanh Vân nhìn hoa quả rau củ đã chín trong sân, trên mặt hớn hở như hoa nở rồi. Ngẩng đầu lên, thấy có người tới. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Người đến là một cái đầu trọc, đội mũ da, trên mặt có hai phiết ria mép, một vẻ hèn mọn. Lý Đại Cường! Gia hỏa này lại đến! “Lão tổ tiền bối!” Lý Đại Cường cung kính hướng về phía Diệp Thanh Vân hành lễ. Diệp Thanh Vân lại có chút không thoải mái. Hắn còn nhớ trước kia ở Thiên Khuyết Tiên Thành bị người của phủ thành chủ bắt đi, thân phận lão tổ phi phàm của mình bị lộ, đều là do nội gián của phản Tiên Đồng Minh gây ra. Hiện tại Lý Đại Cường lại tới, Diệp Thanh Vân tự nhiên có chút phiền lòng. “Cường tử, trước kia ở Thiên Khuyết Tiên Thành có phải là do phản Tiên Đồng Minh các ngươi làm ra hay không?” Không đợi Lý Đại Cường mở miệng, Diệp Thanh Vân trực tiếp hỏi. Lý Đại Cường khẽ giật mình, lập tức gật đầu. “Không dám gạt lão tổ tiền bối, đúng là do phản Tiên Đồng Minh chúng ta hành động.” Diệp Thanh Vân hừ một tiếng, dọa đến Lý Đại Cường mặt mày trắng bệch. “Trong phản Tiên Đồng Minh các ngươi có nội gián, đã khai thân phận của ta ra ngoài, làm hại ta bị người của phủ thành chủ bắt đi.” Mặt Lý Đại Cường đầy vẻ kinh ngạc, hắn thật sự không hề biết chuyện này. “Cái này…” Diệp Thanh Vân khoát tay: “Ta cũng không trách ngươi, mà là phản Tiên Đồng Minh các ngươi nên tự kiểm điểm lại đi, nhiều nội gián như vậy, các ngươi còn muốn thành chuyện lớn à? Sớm muộn cũng bị tiên phủ hốt trọn một mẻ!” Lý Đại Cường vẻ mặt hổ thẹn. “Lão tổ tiền bối nói rất đúng, phản Tiên Đồng Minh của ta quả thật có rất nhiều nội gián, chỉ là muốn bắt được những nội gián này đúng là không dễ, không phải trong một sớm một chiều mà làm được.” Diệp Thanh Vân cũng không muốn nói lại chuyện này, ánh mắt nhìn Lý Đại Cường: “Lần này ngươi đến có việc gì nữa?” Lý Đại Cường do dự một chút, vẫn nói ra mục đích đến của mình. “Vạn Bảo Thương Hội sẽ tổ chức một buổi hội đấu giá tại Thiên Khuyết Tiên Thành, quy mô rất lớn, trong đó có một vật đấu giá mà phản Tiên Đồng Minh của ta rất cần.” “Chỉ là... phản Tiên Đồng Minh của ta không ai có thể tham gia cuộc đấu giá này, chỉ có thể thỉnh lão tổ tiền bối hoặc Mai tông chủ ra mặt, thay cho phản Tiên Đồng Minh ta giành được món đồ đấu giá này.” Tựa hồ sợ Diệp Thanh Vân cự tuyệt, Lý Đại Cường vội vàng bổ sung thêm: “Bất quá, lão tổ tiền bối cứ yên tâm, dù vật đó có phải bỏ ra bao nhiêu Tiên Tinh, phản Tiên Đồng Minh ta đều nguyện ý bỏ ra thêm 300.000 Tiên Tinh để mua lại, tuyệt đối không để cho lão tổ tiền bối phải chịu thiệt.” “Không biết lão tổ tiền bối, ý như thế nào?” Lý Đại Cường cẩn thận từng li từng tí nhìn Diệp Thanh Vân, trong lòng cũng rất bất an. Diệp Thanh Vân nhíu mày. “Là vật gì thế?” “Dạ, vật đó tên là Tạo Hóa Phá Ách Đan, chính là…” Diệp Thanh Vân không kiên nhẫn phất tay. “Biết là thứ gì là được rồi, những thứ khác không cần nhiều lời.” “Dạ dạ dạ!” Lý Đại Cường liên tục đáp. Diệp Thanh Vân sờ cằm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó. Lý Đại Cường cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể im lặng chờ đợi. Sau một lát. “300.000 quá ít.” “Cái gì?” “Ta nói, giá mà phản Tiên Đồng Minh các ngươi đưa ra quá nhỏ.” “Dạ, lão tổ tiền bối cảm thấy bao nhiêu thì phù hợp?” “Tăng giá 500.000, ta liền thay các ngươi đi một chuyến.” “500.000, cái này…” “500.000 cũng không đưa nổi? Phản Tiên Đồng Minh của các ngươi sẽ không khốn cùng đến mức đó chứ?” “Không không không, 500.000 thì 500.000! Ta thay đà chủ đồng ý!” “Vậy thì được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận