Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 740: Thế nào giống như vậy quốc sư?

Chương 740: Sao mà giống quốc sư thế này?
“Khí tức của Cửu Luân Thiên Chi! Ở tận ngoài mấy nghìn dặm!” Hướng Tươi Khô lộ vẻ mặt kích động.
“Chính xác! Khí tức kia, tuyệt đối là Cửu Luân Thiên Chi!” U bà tử cũng liên tục gật đầu.
“Vậy chúng ta còn chờ gì? Nhanh đi đem Cửu Luân Thiên Chi về thôi!” Tuấn mỹ nam tử đã có chút nóng lòng.
“Đừng vội, vết thương của chúng ta vẫn chưa khỏi hẳn, trước hãy dưỡng thương cho tốt đã.” Hướng Tươi Khô vẫn là người cẩn trọng.
Với bộ dạng hiện tại của ba người bọn họ, nếu tùy tiện đi qua, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nhỡ Cửu Luân Thiên Chi kia khí tức tiêu tan thì sao?” Tuấn mỹ nam tử nhíu mày hỏi.
Hướng Tươi Khô nghĩ cũng phải.
Dù sao cũng cách mấy nghìn dặm.
Nếu khí tức thật sự biến mất, bọn họ muốn đi tìm lại, thì có thể phiền phức.
“Chúng ta cứ men theo khí tức đi, đến cách nhau trăm dặm thì dừng lại, như vậy khí tức của Cửu Luân Thiên Chi nếu tan biến hoặc di chuyển, chúng ta đều có thể kịp thời nhận ra.” Hướng Tươi Khô nói.
“Được!” Hai người đều đồng ý.
Lập tức ba người liền ngừng việc chữa thương, nhất tề hướng theo phương hướng khí tức của Cửu Luân Thiên Chi mà bay đi.
Cùng lúc đó.
Trong Thanh Hà tông.
Mạnh Biển Thuyền cầm cái hộp sắt kia, nhìn không ra cái gì, liền tiện tay bỏ vào trong túi trữ đồ.
Ba người Hướng Tươi Khô đang đi trên đường lập tức nhận thấy khí tức của Cửu Luân Thiên Chi tiêu tan.
Sắc mặt của ba người đột biến.
Khí tức này xuất hiện đột ngột, rồi lại nhanh chóng tan biến.
Sao cảm giác có chút không đúng thế này?
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy? Cố ý muốn dụ ba người bọn họ qua sao?
“Tiếp tục men theo hướng này tìm kiếm, bất kể thế nào, đều phải làm cho rõ ràng mới được.”
Ba người không dừng lại, tiếp tục men theo phương hướng vừa xuất hiện khí tức mà đi.......
Mạnh Biển Thuyền đem túi trữ đồ của Diệp Thanh Vân lộn cả đáy lên trời.
Đồ đạc bên trong quá nhiều quá hỗn loạn.
Diệp Thanh Vân thấy Mạnh Biển Thuyền tùy ý lật đi lật lại túi trữ đồ của mình, trong lòng cũng có chút tức giận.
“Ngươi xem đủ chưa? Trả túi trữ đồ lại cho ta.” Diệp Thanh Vân bất mãn nói.
Mạnh Biển Thuyền ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vân.
“Láo xược!” Đủ trưởng lão tức khắc quát lên một tiếng.
Diệp Thanh Vân cũng nổi giận.
Thật cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt chắc?
“Ngươi mới láo xược!” Diệp Thanh Vân trực tiếp quát ngược lại đủ trưởng lão.
Khiến đủ trưởng lão bị quát đến ngây người.
Trước giờ Diệp Thanh Vân luôn tỏ ra vâng vâng dạ dạ, nhìn rất không có tiền đồ.
Không ngờ lúc này lại dám quát mình.
“Ta đã nói ta là quốc sư Đại Đường, bảo các ngươi dùng ngọc đưa tin giản liên lạc một chút là rõ thôi, chẳng qua là không nghe phải không?” Diệp Thanh Vân trừng mắt nói ra.
“Hừ! Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn nữa, muốn dùng ngọc đưa tin giản? Có phải muốn báo tin cho đồng bọn của ngươi? Để bọn họ đến cứu ngươi đúng không?” Đủ trưởng lão một bộ đã nhìn thấu toàn bộ bộ mặt của Diệp Thanh Vân. Cười khẩy không thôi.
Diệp Thanh Vân: “......”
Trong lòng hắn nóng bừng, hận không thể trực tiếp vung búa cho hắn một chút.
Nhưng cân nhắc đến an nguy tính mạng của mình.
Thôi vậy.
“Đem hắn giam lại trước đi.”
“Dạ!”
Mạnh Biển Thuyền ra lệnh một tiếng, Diệp Thanh Vân trực tiếp bị dẫn đi giam giữ.
“Tông chủ, có muốn thông báo triều đình? Để bọn họ qua mang cái tên kia đi không?” Đủ trưởng lão ở bên hỏi.
Mạnh Biển Thuyền gật gật đầu, cười nói: “Đó là đương nhiên, đây chính là trọng phạm đứng thứ mười một trên bảng truy nã, Thanh Hà tông chúng ta bắt được, giao cho triều đình, chẳng những được tiền thưởng, thậm chí còn có thể có những chỗ tốt khác.”
Đủ trưởng lão cũng hưng phấn theo.
“Tông chủ, ta đi thông báo ngay.”
“Mau đi đi.”
Đủ trưởng lão hấp tấp xuống núi đi.
Nửa ngày sau.
Đủ trưởng lão trở về rồi.
Còn mang theo người của triều đình.
Biết người của triều đình đến, Mạnh Biển Thuyền vội vàng đi ra nghênh đón.
“Tống đại nhân đích thân tới đây, Mạnh mỗ không đón tiếp từ xa, mong đại nhân thứ tội!” Mạnh Biển Thuyền là tông chủ, nhưng trước mặt người của triều đình, vẫn là vô cùng khiêm tốn.
Dù sao, Thanh Hà tông ở toàn Đại Đường, cũng chỉ là một tông môn nhị tam lưu.
Trong mắt triều đình Đại Đường, thì tính là cái thá gì?
Mặc kệ ngươi là tông chủ gì, đều không thể so được với một tiểu quan của triều đình có thân phận.
“Mạnh tông chủ khách sáo rồi.” Người nói chuyện, mặc một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, khí độ bất phàm, chừng hơn bốn mươi tuổi.
Người này tên Tống Nghiễn, là quan viên Hình bộ của Đại Đường.
Sau lưng Tống Nghiễn, còn đi theo một đám cấm vệ mặc chiến giáp, còn có hai cao thủ đến từ Hình bộ, khí tức thập phần bất phàm.
Mạnh Biển Thuyền ngầm kinh hãi.
Người của triều đình quả nhiên không giống.
Chỉ là hai cao thủ Hình bộ bên cạnh Tống Nghiễn, khí tức cũng đã gần bằng tông chủ như mình rồi.
“Mạnh tông chủ, cái tên kia thật bị các ngươi bắt được sao?” Tống Nghiễn không muốn chậm trễ sự tình, trực tiếp hỏi.
Mạnh Biển Thuyền liên tục gật đầu.
“Không sai, là đệ tử của bổn tông bắt được, không ngờ tên dâm tặc này lại chủ quan đến vậy, dám nghỉ ngơi ở địa bàn của Thanh Hà tông, vừa hay bị bắt tại trận, hiện giờ đang bị giam giữ trong này.”
Tống Nghiễn cười nói: “Vậy thì quý tông đã lập một đại công rồi, cái tên kia là trọng phạm đứng thứ mười một trên bảng truy nã, ta chờ cũng đuổi bắt hắn nhiều năm, nhưng vẫn không có tiến triển gì, không ngờ hắn lại rơi vào tay quý tông.”
Nghe những lời này, Mạnh Biển Thuyền trong lòng vô cùng hả hê.
Bản thân làm tông chủ nhiều năm như vậy, cuối cùng thì vận may cũng tới.
“Đem người mang ra trước đi.”
“Vâng.”
Mạnh Biển Thuyền lập tức sai người đi mang Diệp Thanh Vân đến.
Không lâu sau.
Diệp Thanh Vân tới.
Chỉ mới bị giam cầm nửa ngày, hắn đã có chút uể oải suy sụp rồi.
Hết cách rồi.
Chỗ giam giữ hắn quá thối.
Diệp Thanh Vân rất nghi ngờ chỗ kia bên cạnh có phải nhà xí của Thanh Hà tông hay không?
Thối đến hoa mắt chóng mặt.
Thật sự là nếu giam ở đó ba năm ngày, Diệp Thanh Vân cảm thấy mình chắc sẽ sống sờ sờ bị hun chết ở đấy mất.
Người đã được đưa tới gần.
Mạnh Biển Thuyền chỉ vào Diệp Thanh Vân.
“Tống đại nhân, người này chính là tên kia.”
Tống Nghiễn xem xét Diệp Thanh Vân, cảm giác đầu tiên là rất quen mắt.
Vô cùng quen mắt.
Hình như đã gặp ở đâu rồi.
“Đại nhân, đây là bảng truy nã.” Cao thủ Hình bộ bên cạnh đưa bảng truy nã cho Tống Nghiễn.
Tống Nghiễn cầm bảng truy nã lên xem.
Quả thật rất giống.
Chính là tên kia không sai rồi.
Nhưng không hiểu vì sao, càng nhìn Tống Nghiễn càng cảm thấy người này rất quen thuộc.
Hắn không kìm được nhìn Diệp Thanh Vân thêm một cái.
Diệp Thanh Vân thấy y phục người này, biết hắn là quan viên.
Không khỏi nhen nhóm hi vọng.
“Ngươi là quan viên ở đâu?” Diệp Thanh Vân trực tiếp hỏi.
Tống Nghiễn ngẩn ra.
Mạnh Biển Thuyền giận dữ: “Láo xược, trước mặt Tống đại nhân, ngươi đừng có nói xằng nói bậy!”
Tống Nghiễn xua tay.
“Ta là quan viên Hình bộ, ngươi......” Hắn vừa muốn hỏi thì, đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh.
Đó là tình hình lúc thái tử đại hôn.
Lúc đó mình đi theo trưởng bối trong nhà, cũng đi đến tham dự, tuy rằng ngồi vị trí rất phía sau.
Tướng mạo của người trước mắt này, sao mà giống quốc sư Diệp Thanh Vân thế này?
Càng nhìn lại càng giống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận