Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 648: Ta không hiểu quyền pháp

Chương 648: Ta không hiểu quyền pháp
Diệp Thanh Vân trằn trọc, suy tư đến tận sau nửa đêm. Mới mơ màng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, Diệp Thanh Vân tự nhiên mơ thấy những chuyện không đứng đắn. Trong mơ, hắn tay ôm ấp cả hai bên, làm những việc mà trước đây chưa từng dám làm. Thật là một màn lật tung cả trường!
Ngay lúc Diệp Thanh Vân đang vùi đầu cố gắng hết sức thì có người đánh thức hắn. Diệp Thanh Vân đau khổ mở mắt, đập vào mắt là cái đầu trọc tròn vo của Tuệ Không.
"Thánh tử, thái tử đến, còn dẫn theo người khác đến bái phỏng thánh tử."
Diệp Thanh Vân nhìn chằm chằm Tuệ Không. Người sau thì cười ngây ngô. Diệp Thanh Vân thật muốn vớ lấy cái búa, nện cho cái đầu trọc kia hai phát.
Ta mẹ nó...... đang lúc xúc động nhân tâm, mấu chốt nhất thì ngươi lại đánh thức ta? Như vậy cũng quá mất hứng rồi! Diệp Thanh Vân mặt mày ỉu xìu.
"Thánh tử, sao vành mắt của người thâm quầng vậy?" Tuệ Không có chút quan tâm hỏi. Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, lão tử nửa đêm mới chợp mắt được một chút, nằm mơ chưa hết giấc đã bị ngươi đánh thức, mắt ta không thâm quầng mới là lạ.
"Tuệ Không, sau này ta ngủ, nếu không có chuyện gì quá quan trọng, thì đừng đánh thức ta được không?" Diệp Thanh Vân cố gắng nói một cách nhẹ nhàng, nhã nhặn với Tuệ Không.
Tuệ Không ngơ ngác. "Thánh tử, vậy tiểu tăng nên phân biệt thế nào là việc quan trọng, việc không quan trọng ạ?"
Diệp Thanh Vân: “......” Hắn phát hiện mình có vẻ đã đánh giá quá cao Tuệ Không. Tên này hình như lúc nào cũng ngốc nghếch.
"Được rồi, được rồi, ngươi cứ ra ngoài đi, ta rửa mặt xong sẽ ra." Diệp Thanh Vân bất đắc dĩ nói.
"Dạ." Tuệ Không lui ra.
Diệp Thanh Vân đứng lên thay quần áo, rửa mặt. Vừa nhìn vào gương, ôi thôi, vành mắt thâm quá rồi. Diệp Thanh Vân xoa xoa mặt, thầm nghĩ tối nay vẫn không nên đi lung tung, càng không nên đến chỗ hai chị em Liễu gia, quá muốn mạng rồi. Như thế ai mà chịu nổi chứ?
Với đôi mắt thâm quầng, Diệp Thanh Vân đi đến đại sảnh. Lý Nguyên Tu đã ở đó rồi. Ngoài Lý Nguyên Tu ra, còn có Chớ Càn Khôn, Võ Thương Thiên và Địch Kiệt cũng ở đó.
Thấy Diệp Thanh Vân xuất hiện, mọi người đồng loạt đứng dậy.
"Sư phụ!"
"Diệp công tử!"
"Quốc sư đại nhân!"
Mấy người có cách xưng hô khác nhau đối với Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân ngẩn người tại chỗ. Hắn nhìn Võ Thương Thiên và Địch Kiệt, “Sao lại là các ngươi?” Hắn rất bất ngờ, không ngờ Võ Thương Thiên và Địch Kiệt lại xuất hiện trong phủ của mình.
Võ Thương Thiên nở nụ cười, “Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Diệp Thanh Vân cũng cười. Đúng là trùng hợp thật. Từ khi Võ Thương Thiên và Địch Kiệt rời Phù Vân Sơn thì chẳng biết đi đâu. Diệp Thanh Vân cũng không biết bọn họ đi đâu. Không ngờ thế mà lại đến Đại Đường rồi.
“Diệp công tử, mắt của ngươi?” Lúc này, Võ Thương Thiên mới để ý đến vành mắt thâm quầng của Diệp Thanh Vân, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Diệp Thanh Vân lập tức lúng túng, “Không có gì, tối qua ngủ không ngon thôi.”
Võ Thương Thiên không quên chính sự đến đây. Nàng vội vàng giới thiệu Chớ Càn Khôn cho Diệp Thanh Vân, "Diệp công tử, đây là cha nuôi của ta, Chớ Càn Khôn. Hôm nay nghĩa phụ ta muốn đến bái phỏng Diệp công tử.”
Lý Nguyên Tu bên cạnh cũng nói thêm: “Đúng vậy sư phụ, Chớ tiền bối hôm qua đã muốn đến bái kiến người rồi, cố ý bảo ta hôm nay dẫn ông ấy qua đây."
Chớ Càn Khôn vội bước lên phía trước, trịnh trọng cúi đầu với Diệp Thanh Vân, "Lão phu Chớ Càn Khôn, bái kiến quốc sư đại nhân."
Diệp Thanh Vân cũng không biết Chớ Càn Khôn là ai, nhưng vừa thấy người ta vóc dáng thế kia, liền biết chắc là cao thủ. Hơn nữa lại là cha nuôi của Võ Thương Thiên, đương nhiên không thể lơ là, "Chớ tiền bối đa lễ." Diệp Thanh Vân nâng tay đỡ ông ta.
"Sư phụ, Chớ tiền bối là quyền đạo tông sư của Đại Đường, được xưng là Cánh tay sắt thần quyền.” Lý Nguyên Tu sợ Diệp Thanh Vân không biết Chớ Càn Khôn là ai, vội vàng nói thêm.
Cánh tay sắt thần quyền? Cái danh xưng này nghe có vẻ hơi quê mùa. Nhưng cũng chứng minh Diệp Thanh Vân đoán không sai, lão nhân này quả thật là một cao thủ. “Thì ra là Chớ tiền bối, thất kính, thất kính.” Diệp Thanh Vân chắp tay đáp lễ.
Chớ Càn Khôn có chút hoảng sợ. "Không dám, không dám. Lão hủ chút hư danh này, ở trước mặt quốc sư chẳng qua chỉ làm trò cười thôi.”
Nhưng thực chất, trong lòng Chớ Càn Khôn có chút bất an. Vị quốc sư này trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của ông. Hơn nữa từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có khí tức của người tu luyện, trông giống như một phàm nhân thuần túy. Một phàm nhân như vậy, Chớ Càn Khôn một quyền có thể đánh chết cả đám. Quân thể quyền thật sự do vị quốc sư trẻ tuổi này chế tạo ra sao?
Trong lòng Diệp Thanh Vân cũng có chút kỳ lạ. Trời vừa sáng đã mang theo một vị quyền đạo tông sư đến bái kiến mình để làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng ta tỷ thí quyền cước? Sao có thể vô lý như vậy?
Diệp Thanh Vân nhìn cái thân hình cường tráng của Chớ Càn Khôn. Thầm nghĩ nếu bắt mình cùng ông già này tỷ thí quyền cước, chỉ sợ không đến hai phát, lão ta đã phải quỳ xuống cầu xin ta đừng đánh nữa rồi.
“Khụ khụ, Chớ tiền bối hôm nay đến đây, không biết có việc gì?" Diệp Thanh Vân chủ động hỏi. Trước xem có phải thật sự muốn so quyền với mình không đã. Nếu thật sự đến để tỷ thí quyền cước, Diệp Thanh Vân nhất quyết cự tuyệt ngay. Nhất định phải dập tắt cái ý nghĩ đó của ông ta.
"Quốc sư đại nhân, lão hủ tận mắt chứng kiến thái tử thi triển quân thể quyền, vô cùng kinh ngạc, nên đặc biệt đến bái kiến quốc sư." Chớ Càn Khôn nói.
Quân thể quyền? Vô cùng kinh ngạc? Diệp Thanh Vân có vẻ mặt cổ quái. Cái thứ đồ đó mà có thể khiến ngươi kinh ngạc đến thế sao? Ngươi mang danh quyền đạo tông sư là thế nào vậy? Diệp Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ.
"Chớ tiền bối, cái quân thể quyền đó căn bản không có gì đặc biệt, chỉ là một loại quyền pháp rất đơn giản.” Diệp Thanh Vân cảm thấy mình cần giải thích rõ một chút, “Cái quân thể quyền này có thể cường thân kiện thể thì được, chứ dùng để đối địch với người khác thì hoàn toàn là vô dụng.”
“Hơn nữa ta hoàn toàn không biết gì về quyền pháp, e là đã khiến Mạc tiền bối thất vọng rồi.”
Chớ Càn Khôn vô cùng hoang mang. Quân thể quyền kia rõ ràng ẩn chứa chân lý của quyền đạo. Sao có thể nói là không có gì đặc biệt? Mà người sáng tạo ra loại quyền pháp đó lại không biết gì sao? Thật quá khiêm tốn đi?
Ngược lại Võ Thương Thiên đứng bên cạnh, sau khi nghe lời của Diệp Thanh Vân thì lộ vẻ suy tư. “Quốc sư, lão hủ cũng đã tự mình xem qua quân thể quyền kia, tuy nhìn có vẻ đơn giản, nhưng..."
Chớ Càn Khôn còn muốn nói tiếp thì Võ Thương Thiên vội kéo tay áo ông, rồi nháy mắt với ông. Chớ Càn Khôn cũng không phải là kẻ ngốc, tuy không hiểu vì sao Võ Thương Thiên lại ngăn cản mình, nhưng cũng ngậm miệng lại.
Diệp Thanh Vân cười nói, “Tuy ta không hiểu quyền pháp, nhưng theo ý kiến của ta thì kỳ thực quyền pháp cái gì đó đều là hư vô cả."
"Giống như các ngươi tu luyện, một quyền đánh ra sức mạnh hàng vạn cân, mặc kệ ngươi là quyền pháp gì, đều có thể đè sập."
“Vậy nên ta cảm thấy tu luyện quyền pháp, kỳ thực cuối cùng cũng chỉ là đưa lực lượng của bản thân đến mức tận cùng mà thôi.”
Vài câu này của Diệp Thanh Vân khiến Chớ Càn Khôn vô cùng chấn động. Tuy rằng nói rất đơn giản, dễ hiểu nhưng lại trực tiếp vạch trần được chân lý của quyền đạo. “Thì ra là thế! Vị quốc sư này không phải không muốn chỉ điểm ta, mà là ông ấy sớm đã nhìn ra vấn đề của ta nằm ở đâu!” Chớ Càn Khôn trong lòng lập tức xúc động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận