Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 619: Như thế nào bệnh sốt rét?

Chương 619: Thế nào là bệnh sốt rét?
Diệp Thanh Vân gọi ba vị thần y ngồi xuống. Hắn cũng có chút kỳ lạ, vì sao ba người này lại đột nhiên cùng nhau tới đây.
“Quốc sư đại nhân, hôm nay ba người chúng ta đến, là muốn hướng quốc sư thỉnh giáo một chút về y đạo.” Lăng Hư tử dẫn đầu mở miệng.
Dù sao hắn cũng đã quen biết Diệp Thanh Vân, nên việc mở lời cũng dễ dàng hơn.
“Về y đạo?” Diệp Thanh Vân ngẩn người. Hắn thầm nghĩ, ba vị thần y các ngươi tụ tập lại với nhau, còn có bệnh gì mà không chữa được sao? Vậy mà lại đến hỏi ta về y đạo, chẳng phải là quá thừa sao?
“Y thuật của ta cũng chỉ tàm tạm thôi, chẳng ra gì.” Diệp Thanh Vân khiêm tốn nói.
Ba người Lăng Hư tử nghe vậy, trong lòng đều giật thót. Ôi trời! Nếu y thuật của Diệp Thanh Vân mà không ra gì, vậy bọn họ ba người tính là cái gì? Thiên hạ thầy thuốc đều tính là cái gì? Một đám người lăng nhăng hết sao? Khiêm tốn là tốt, nhưng ngươi cũng quá khiêm tốn rồi đấy, làm cho chúng ta có chút xấu hổ.
“Quốc sư đại nhân đừng nên khiêm tốn quá.” Hoa lão vuốt râu nói.
“Lão hủ ở trong cung, nghe rất nhiều về y thuật của quốc sư đại nhân rồi.” “Quốc sư đại nhân chữa trị cho thiếu tông chủ Lục Chiêu Thanh của Bạch Nguyên Tông, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ để khiến cho thiên hạ thầy thuốc phải than thở, ngưỡng mộ.” Trương Trọng Sơn cũng nói: “Đúng vậy, tại hạ ở Tây Nam cũng nghe được chuyện này, vốn cho là lời đồn vô căn cứ, kết quả gặp được Lăng Hư tử mới biết đó đều là sự thật.” “Ba người chúng ta vô cùng kính phục quốc sư đại nhân, tự biết y thuật còn non kém, chỉ có hướng quốc sư đại nhân thỉnh giáo mới có thể tiến thêm một bước.” Nói tới đây, ba người cùng nhau đứng dậy.
“Cầu xin quốc sư đại nhân chỉ điểm đôi chút.” “Chúng ta cảm kích vô cùng!” Vừa nói, ba người liền muốn quỳ xuống hành đại lễ với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân vội vàng ngăn ba người lại. “Không cần không cần.” Diệp Thanh Vân thầm nghĩ, lão lại có người muốn dập đầu với mình, chuyện này quá xui xẻo rồi, khiến mình chẳng khác nào thần tiên vậy.
“Kỳ thực ba vị đều là thần y, người Đại Đường ai cũng biết y thuật của ba vị cao minh, các loại bệnh nan y cũng không làm khó được ba vị, không cần phải thỉnh giáo ta cái gì.” Diệp Thanh Vân vẫn rất bận.
Thực ra hắn không cố ý từ chối, mà là y thuật của hắn thực sự rất khó truyền thụ cho người khác. Bởi vì y thuật của Diệp Thanh Vân có được là do hệ thống huấn luyện mà ra, tỷ như mảng tây y. Điều này làm sao Diệp Thanh Vân có thể dạy bọn họ đây? Hoàn toàn không cùng một đường, cho dù Diệp Thanh Vân muốn dạy, e rằng ba người này tiếp xúc với tây y, liền sẽ nghi ngờ nhân sinh ngay.
Nhưng ba người Lăng Hư tử đâu biết Diệp Thanh Vân khó xử, bọn họ thấy Diệp Thanh Vân nói vậy, còn cho rằng Diệp Thanh Vân cố ý khảo nghiệm họ. Ba người liếc nhau rồi đều gật đầu.
“Nếu quốc sư đại nhân bằng lòng chỉ điểm đôi chút, ba người chúng ta kiếp này nguyện vì quốc sư đại nhân xông pha khói lửa!” Ba người đều cực kỳ trịnh trọng, chỉ thiếu nước thề thốt nữa thôi.
Diệp Thanh Vân triệt để bất đắc dĩ, phải làm sao bây giờ? Người ta đến tận cửa thỉnh giáo, mình cũng không thể đuổi người ta đi chứ?
“Ai, xông pha khói lửa thì không cần đâu, chúng ta cùng nhau trao đổi một chút thôi.” Diệp Thanh Vân nói vậy.
Ba người vô cùng mừng rỡ.
“Đa tạ quốc sư!” Diệp Thanh Vân lần nữa gọi bọn họ ngồi xuống.
“Quốc sư, về chuyện ngài chữa trị cho Lục Chiêu Thanh, làm sao có thể mở đầu Lục Chiêu Thanh mà Lục Chiêu Thanh vẫn bình yên vô sự vậy?” Hoa lão mở lời hỏi trước.
Diệp Thanh Vân nhìn Hoa lão nhân này. “Lão gia tử, ông biết đến Ma Phí Tán à?” Hoa lão ngẩn người. “Ma Phí Tán là thứ gì?” Diệp Thanh Vân thầm nghĩ, xem ra Hoa lão này vẫn không bằng Hoa Đà của thế giới mình. Ít nhất người ta Hoa Đà đã phát minh ra thuốc tê cổ xưa nhất, còn sáng tạo ra Ngũ Cầm Hí cường thân kiện thể. Thế mà người ta Hoa Đà lão gia tử lợi hại hơn nhiều, còn cho Quan nhị gia cạo xương chữa độc. Sau còn muốn chữa trị đau đầu cho Tào Mạnh Đức. Tuy cuối cùng bị Tào Mạnh Đức giết, nhưng vào thời đại đó, việc dám mở hộp sọ chữa bệnh đã rất nghịch thiên rồi. Dù sao Diệp Thanh Vân cũng không cách nào tưởng tượng được, vào thời đại đó có thể làm đến mức mở sọ chữa bệnh mà không chết.
“Lăng Hư tử khi đó cũng có mặt ở đấy, hẳn đã kể với hai vị về tình hình lúc đó rồi chứ?” Diệp Thanh Vân hỏi Lăng Hư tử.
Lăng Hư tử gật đầu. “Lúc đó ta có mặt, đương nhiên đã kể hết mọi chuyện cho hai vị bọn họ nghe, chỉ là ba người chúng ta đều không hiểu, vì sao quốc sư đại nhân lại có thể mở đầu sọ mà người bệnh không chết?” Diệp Thanh Vân cười nói. “Bệnh của Lục Chiêu Thanh khi đó rất nặng, một phần nguyên nhân là do trong đầu, nếu không mở đầu ra để loại bỏ ổ bệnh, thì bệnh của hắn không cách nào chữa khỏi.” “Việc mở đầu sọ nghe thì có vẻ nguy hiểm, nhưng thực tế cơ thể người kiên cường hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều.” “Mở đầu ra, chỉ cần không tổn hại đến những chỗ quan trọng trong não, hơn nữa duy trì khí huyết toàn thân vận hành bình thường, thì vẫn giữ được tính mạng. Hơn nữa, Lục Chiêu Thanh vốn là người tu luyện, thể trạng tốt, loại bỏ ổ bệnh rồi, khâu đầu lại, nghỉ ngơi một thời gian thì có thể hồi phục như bình thường.” Ba người đều vừa hiểu vừa không gật gật đầu. Diệp Thanh Vân cũng biết, mình nói thì dễ nhưng để làm được thì gian nan vô cùng. Mặc dù chính Diệp Thanh Vân khi chữa cho Lục Chiêu Thanh, trong lòng cũng rất khẩn trương, dù sao hắn tuy biết thủ thuật này nhưng thực sự là lần đầu làm cho người ta. May mà thành công, nếu mà chữa cho người ta chết thì Diệp Thanh Vân cũng không biết nên kết thúc như thế nào nữa.
“Quốc sư đại nhân, tại hạ có một vấn đề từ lâu không tìm được lời giải, muốn mời quốc sư đại nhân chỉ giáo.” Trương Trọng Sơn mở miệng nói.
“Cứ nói thẳng.” “Có một loại bệnh, người mắc phải đột ngột run rẩy, sốt cao cùng với đổ mồ hôi dữ dội, đau đầu, toàn thân đau nhức mất hết sức lực, sau ba ngày tạng phủ suy kiệt, hôn mê, sau bảy ngày thì bệnh tình trở nặng rồi chết.” “Tại hạ dùng phương pháp trị thương hàn cũng không hiệu quả, mãi không tìm ra căn nguyên bệnh. Không biết quốc sư có biện pháp gì không?” Nghe vậy, Lăng Hư tử và Hoa lão đều sửng sốt.
“Trương huynh, lẽ nào ở Tây Nam lại bùng phát dịch bệnh này?” Lăng Hư tử hỏi.
Trương Trọng Sơn trầm trọng gật đầu. Ông ở lại Tây Nam cũng vì nơi này là nơi có nhiều dịch bệnh nhất ở Đông Thổ, ông ở đó để chữa trị dịch bệnh, cứu giúp được nhiều người bệnh. Nhưng với loại dịch bệnh mà ông vừa nói, thì vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, một khi bùng phát thì người chết rất nhiều. Trương Trọng Sơn tuy mang danh thần y, nhưng vẫn bó tay với loại bệnh này, mười người nhiễm bệnh này chỉ có một hai người sống sót, mà dù sống sót thì cũng nguyên khí đại tổn, như người tàn phế vậy. Trương Trọng Sơn đã cùng Lăng Hư tử và Hoa lão bàn bạc về cách điều trị nhưng vẫn không có kết quả, bây giờ có Diệp Thanh Vân ở trước mặt, nên thừa cơ hội này mà thỉnh giáo. Tuy không ôm quá nhiều hy vọng nhưng biết đâu Diệp Thanh Vân lại có thể chữa trị được.
Diệp Thanh Vân nghe xong miêu tả về bệnh thì nhướng mày.
“Bệnh của ngươi sao nghe giống như bệnh sốt rét vậy?” Ba người ngẩn người ra. “Quốc sư, thế nào là bệnh sốt rét?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận