Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 820: Một cái mấu chốt danh tự

"Nói như vậy, ma nguyên này hẳn là đã bị Diệp Cao Nhân hàng phục rồi, cho nên mới ở Nam Hoang mai danh ẩn tích lâu như vậy.” Lão người mù nghe xong lời của năm vị tông chủ, không khỏi suy đoán.
“Nói vậy, chẳng phải là chúng ta có thể lôi kéo ma nguyên đó qua sao?” Sở Hán Dương cảm thấy có chút khó tin.
Lão người mù lắc đầu.
“Chỉ sợ rất khó, dù ma nguyên có bị Diệp Cao Nhân hàng phục, nhưng trừ khi là chính Diệp Cao Nhân ra mặt, bằng không nó sẽ không nghe theo sự sai khiến của chúng ta.” “Bất quá cũng không cần ma nguyên phải ra nhiều sức, chỉ cần ma nguyên đó gây thêm phiền toái cho Cơ Hạo Huyền là được rồi.” “Vậy phải làm thế nào?” Mọi người đều nhìn lão người mù.
Giờ phút này, lão người mù nghiễm nhiên đã trở thành người có nhiều ý tưởng nhất. Mà việc thành Thiên Mây phát triển được đến ngày hôm nay, lão người mù cũng thật sự có công lao to lớn.
Ông không chỉ giỏi xem tướng mà còn có thể nhìn rõ thế cục, hơn nữa nghĩ ra rất nhiều kế sách đối phó. Điểm này, ngay cả Gia Cát Thiên Thu cũng không bằng. Gia Cát Thiên Thu giỏi nhất là về chiến trận. Ông có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, bày mưu tính kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm. Còn những phương diện khác thì không được giỏi cho lắm. Cho nên việc nghĩ kế vẫn là nên giao cho lão người mù thì phù hợp hơn.
“Vẫn nên hỏi Diệp Cao Nhân trước, xem xem Diệp Cao Nhân đã hàng phục ma nguyên kia như thế nào.” Lão người mù nói.
“Có lẽ Diệp Cao Nhân sẽ chỉ điểm cho một vài điều, chúng ta sẽ có biện pháp để thúc đẩy ma nguyên kia thôi.” Lúc nói chuyện, lão người mù nhìn về phía Quách Tiểu Vân. Quách Tiểu Vân ngầm hiểu ý. Lập tức đi về phía ngọn núi. Đến đỉnh núi, Quách Tiểu Vân thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Diệp Thanh Vân vậy mà treo con cừu Đỉnh Thiên lên. Bốn móng cừu đều bị buộc lại với nhau. Cừu Đỉnh Thiên kêu gào thảm thiết. Thỏ Tam Yêu và lũ yêu quái khác trốn trong cánh rừng gần đó cười trộm. Gà trống lớn thì đi đi lại lại diễu võ dương oai trước mặt cừu Đỉnh Thiên, thỉnh thoảng lại mổ cho nó một cái. Còn về Diệp Thanh Vân. Hắn đang mài dao ở một bên. Vừa mài dao vừa lẩm bẩm. Trăng gáy ráng mây ở bên cạnh dở khóc dở cười.
“Sư phụ, đây là làm sao vậy?” Quách Tiểu Vân đi tới, có chút khó hiểu hỏi.
“Tiểu Vân, ngươi đến vừa vặn, mau gọi người quen ở thành Thiên Mây lên đây, tối nay ta muốn thui dê nướng nguyên con!” Diệp Thanh Vân nói thẳng.
Quách Tiểu Vân cười khổ. “Sư phụ, con cừu này lại chọc giận ngài à?” Nói tới đây, Diệp Thanh Vân lại nổi cáu.
“Tiểu Vân, mấy ngày trước ta bị mất một cái quần đùi hoa đẹp nhất.” “Không biết thằng biến thái nào trộm mất, tức c·hết ta rồi.” Vừa nói, sắc mặt của Quách Tiểu Vân liền biến đổi, suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh. Còn Đại Mao ở đằng xa thì liếc mắt nhìn Quách Tiểu Vân một cái. Nó là kẻ duy nhất chứng kiến Quách Tiểu Vân đêm hôm đi trộm quần cụt. À không, là mục kích cẩu.
“Hôm kia ta xuống núi lấy ít vải bông về, lại vừa cắt hai cái quần cụt mới.” “Còn chưa mặc được hai ngày thì bị con cừu này xé nát!” Diệp Thanh Vân tức đến lông mày dựng ngược lên. Dao phay trong tay chỉ vào đầu cừu Đỉnh Thiên.
“Quần cụt của ta chiêu ngươi trêu ngươi sao? Ngươi nhất định phải đi xé đồ đó làm gì?” “Bây giờ ta cực kỳ nghi ngờ, cái quần cụt mất mấy ngày trước cũng là bị con cừu chết dẫm nhà ngươi tha đi đấy!” Cừu Đỉnh Thiên: “???” Ngươi có thể giết thịt ta. Thậm chí có thể nướng ta. Nhưng ngươi không thể vu oan cho ta là một kẻ biến thái! Ta chỉ xé đi của ngươi một cái quần cụt thôi. Chứ không có trộm của ngươi cái nào hết. Cừu Đỉnh Thiên ta đường đường chính chính, cả đời làm cừu cũng không làm chuyện trái đạo đức này. Ai trộm quần cụt của ngươi, người đó c·hết không yên lành!
Quách Tiểu Vân không nhịn nổi nữa. “Sư phụ, hay là bỏ qua đi, quần cụt không có thì thôi, chúng ta làm lại hai cái là được.” “Sư phụ yên tâm, lát nữa con xuống núi mua cho sư phụ hai bộ vải bông thật tốt!” “Sư phụ bớt giận đi!” Quách Tiểu Vân khuyên nhủ một hồi mới khiến Diệp Thanh Vân nguôi giận. Quách Tiểu Vân liếc cừu Đỉnh Thiên một cái, nó vẫn mang bộ dáng ngạo mạn thà c·hết chứ không chịu khuất phục.
“Cừu Đỉnh Thiên, tội danh trộm quần cụt này, ngươi cứ từ từ mà gánh nha.” Quách Tiểu Vân thầm nghĩ trong lòng. Cừu Đỉnh Thiên được thả xuống liền chạy mất hút không thấy tăm hơi. Diệp Thanh Vân cũng chẳng buồn để ý.
“Sư phụ, có chuyện con muốn hỏi ngài một chút.” Quách Tiểu Vân đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện gì?” “Sư phụ còn nhớ Thiên Ma Thánh Chủ chứ?” Vừa nghe đến Thiên Ma Thánh Chủ, Diệp Thanh Vân sợ đến run cả tay, cái dao vừa mài xong suýt chút nữa thì rơi xuống mu bàn chân mình.
“Sao vậy? Có phải Thiên Ma Thánh Chủ lại xuất hiện rồi không? Có cần thu dọn đồ đạc chạy trốn không?” Diệp Thanh Vân mặt đầy lo lắng nói. Cũng khó trách Diệp Thanh Vân sợ hãi đến vậy. Lúc đó bản thân đi về phía Đông Thổ trên đường đi của Đại Đường, kết quả bị Thiên Ma Thánh Chủ truy đuổi. Thuyền cũng bị đ·ánh nát. Diệp Thanh Vân cũng suýt thì hộc cả máu. May mà lúc đó Diệp Thanh Vân đã sử dụng sự thông minh của mình, mới xem như tìm được đường sống trong chỗ c·hết, may mắn nhặt được một cái m·ạ·ng c·h·ó. Giờ nghe đến Thiên Ma Thánh Chủ lại vô thức mà sợ hãi.
“Sư phụ, lúc đó ngài đã chế phục Thiên Ma Thánh Chủ như thế nào?” Quách Tiểu Vân hỏi.
Chế phục? Ai chế phục Thiên Ma Thánh Chủ? Mặt Diệp Thanh Vân ngơ ngác. Ta chế phục tên kia lúc nào vậy? Ta còn suýt chút nữa bị hắn chế phục chứ.
“Sư phụ có thể kể rõ những gì đã xảy ra lúc đó được không?” Quách Tiểu Vân lại đổi cách hỏi.
Đã xảy ra cái gì à? Diệp Thanh Vân nghĩ một lát.
“Tình huống lúc đó à, ngươi không biết đâu, thật sự là một cái gì đó kinh t·h·i·ê·n động địa quỷ thần, ta cùng với Thiên Ma Thánh Chủ đại chiến suốt bảy ngày bảy đêm, đ·ánh đến mức núi sông nứt toác, nhật nguyệt u ám……” Quách Tiểu Vân: “……” Không biết vì sao, vừa nghe đã thấy quá giả.
Nhưng sau một tràng lảm nhảm, Quách Tiểu Vân đại khái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra lúc đó. Một cái tên rất quan trọng đã được Quách Tiểu Vân ghi nhớ.
Trương Tam Phong!
Lúc đó sư phụ mình chính là dùng cái tên này l·ừ·a con ma nguyên đó, khiến nó chạy khắp thế giới để tìm một người tên là Trương Tam Phong. Làm hại ở đại lục Nam Hoang lúc ấy, phàm là ai có chữ Trương thì đều vội vàng đổi tên. Thậm chí người họ Trương cũng biến mất không ít. Đây đều là do một câu nói bừa bãi của Diệp Thanh Vân lúc ấy mà tạo thành.
“Đúng rồi, ngươi hỏi những chuyện này để làm gì?” Diệp Thanh Vân đột nhiên hỏi.
“Không sao, không sao, sư phụ con đi xuống trước đây.” Quách Tiểu Vân nhanh như chớp đã chạy đi mất. Diệp Thanh Vân có chút ngơ ngác. Thằng nhóc này. Dạo gần đây luôn thần thần bí bí. Chắc là không phải đang giấu ta làm chuyện gì lớn đấy chứ?
Quách Tiểu Vân đi tới Thiếu Lâm Tự. Ngay lập tức đem chuyện đã nghe được kể lại cho mọi người.
“Như vậy là được rồi!” Lão người mù vỗ tay một cái.
“Lão phu đã có chủ ý, bây giờ cần một người đi tìm con ma nguyên đó, đồng thời nói cho chúng nó biết, bên dưới trướng Cơ Hạo Huyền có một vị cường giả vô cùng lợi hại, tên là Trương Tam Phong!” “Chỉ cần khiến ma nguyên tin chuyện này, vậy Cơ Hạo Huyền đừng hòng có ngày yên ổn.” “Nhưng nhất định phải tìm được một người khiến ma nguyên đó tin tưởng mới được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận