Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 985: Bốn cảnh chi địa quá kinh khủng

Chương 985: Bốn cảnh chi địa quá kinh khủng
Đầu rùa đen khổng lồ, tò mò nhìn ba người Từ Thiếu Dương. Ánh mắt rất đỗi đơn thuần, vô cùng hiền lành. Ừm! Ít nhất con rùa đen khổng lồ này cảm thấy ánh mắt của mình vô cùng hiền lành. Nhưng trong mắt ba người Từ Thiếu Dương, chỉ riêng cái đầu rùa tròn căng kia thôi cũng đã rất đáng sợ rồi. Cái đệt mợ, quái vật khổng lồ này từ đâu chui ra vậy? Đã thế khí tức lại còn nặng nề như vậy?
"Cái này... Đây là cái thứ gì vậy?" Ngọc Âm run giọng hỏi.
Cẩu Bất Lợi mặt lộ vẻ tự hào, "Đây là hộ tông thần thú của Thanh Vân tông ta."
Hộ tông thần thú? Ba người Từ Thiếu Dương đều âm thầm kinh hãi.
"Ngươi đi thử xem, cái con hộ tông thần thú này rốt cuộc có địa vị thế nào?" Từ Thiếu Dương khẽ nói với Sở Nhân.
"Được!" Sở Nhân không nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên, hướng về phía đầu rùa đen bay đi.
Trong lòng Từ Thiếu Dương thầm cảm khái, trách sao Sở Nhân lại bị Lâm Tiên Tiên xoay như chong chóng. Quả nhiên là hơi khờ khạo, chuyện gì hắn cũng xông lên thật.
Sở Nhân vận chuyển âm dương lực, hai chưởng cùng lúc đánh ra. Chỉ thấy con rùa lớn ngơ ngác nhìn Sở Nhân, mặc cho hai đạo chưởng ấn của Sở Nhân rơi trên người mình.
Ngay sau đó, rắc! rắc! Hai tiếng giòn tan vang lên. Sở Nhân đột nhiên hoảng hốt kêu lên: "Tay của ta!!!" Chỉ thấy cánh tay của Sở Nhân bị vặn vẹo một cách kỳ dị, dĩ nhiên là bị nghiền nát. Hắn vội vàng lùi về phía sau. Từ Thiếu Dương và Ngọc Âm cũng kinh ngạc nhìn Sở Nhân, hai cánh tay của hắn, thực sự đã bị đánh gãy. Lúc này nhìn xuống, lại nhìn đầu rùa đen trên trời, chẳng hề hấn gì.
Lần này, ba người Từ Thiếu Dương đã khắc sâu một vấn đề, con hộ tông thần thú của Thanh Vân tông này, có vẻ như ba người bọn họ không thể trêu vào.
"Đừng phí sức vô ích nữa." Cẩu Bất Lợi cười nhạt nói, "Hộ tông thần thú của Thanh Vân tông ta, là do Mây Xanh Lão Tiên tự mình điểm hóa, thân mang huyết mạch Huyền Vũ. Chỉ bằng ba người các ngươi, không thể nào lay chuyển được nó."
Huyền Vũ!!! Ba người Từ Thiếu Dương tại chỗ há hốc mồm, trợn mắt há mồm!
Thảo nào luôn cảm thấy khí tức của con rùa đen khổng lồ này cổ xưa đến vậy. Không ngờ nó lại là Huyền Vũ! Cả ba người đều bấn loạn cả lên. Cái đệt mợ, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì vậy? Lúc trước ở Phù Vân sơn thì gặp một con kỳ lân? Đã vậy theo lời Ngọc Âm nói, Phù Vân sơn còn giấu mấy con Chân Long nữa. Kết quả vừa ra khỏi Phù Vân sơn, vốn định lên ngọn núi này kiếm chút bảo vật mang về, thế quái nào lại đụng ngay một con Huyền Vũ sờ sờ trước mặt?
Nơi bốn cảnh này nguyên lai đáng sợ như vậy sao? Tùy tiện một đỉnh núi, cũng có loài mang huyết mạch cổ xưa như thế tồn tại? Còn đám đệ tử của Thanh Vân tông này, từng người từng người đều là cái thứ quái quỷ gì vậy? Chỉ la hét khẩu hiệu thôi, mà lại có thể hoàn toàn kháng cự được công kích của cường giả Hóa Nguyên như bọn hắn?
Cả ba lúc này đều vô cùng hoài nghi về cuộc đời mình. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, bách gia sở dĩ phải trốn vào nguyên, có lẽ là do nơi bốn cảnh này quá mức đáng sợ? Bách gia thật ra là ở bốn cảnh không thể sống nổi nữa, nên mới phải trốn vào trong nguyên?
"Khụ khụ, vị Cẩu huynh này." Từ Thiếu Dương vẫn là người phản ứng nhanh nhất. Nhận thấy tình hình không ổn, liền vội vàng đổi ngay một bộ mặt, nở nụ cười hiền lành, "Ta thừa nhận, vừa rồi chúng ta nói hơi lớn tiếng."
Từ Thiếu Dương trở nên vô cùng cung kính, thậm chí có phần khiêm tốn, "Là do chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, xông đến quý tông, mạo phạm đến uy nghiêm của quý tông, thực sự xin lỗi!"
Từ Thiếu Dương vừa nói vừa nháy mắt với Sở Nhân và Ngọc Âm. Sở Nhân vội vàng cúi người theo. Ngọc Âm con kiêu ngạo, do dự một chút rồi cũng chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi. Không còn cách nào. Sự cao ngạo của nàng, ở Phù Vân Sơn mấy ngày nay, cơ bản đã biến mất không còn.
Cẩu Bất Lợi gật gật đầu, "Các ngươi sớm khách khí như vậy thì có phải tốt hơn không? Thanh Vân tông ta cũng đâu phải là loại ác bá thổ phỉ, chúng ta trước giờ vẫn luôn là nho nhã lễ độ."
Nho nhã lễ độ? Từ Thiếu Dương nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của đám người Cẩu Bất Lợi, thầm nghĩ đám người các ngươi, với hai chữ nho nhã lễ độ căn bản chẳng liên quan nửa điểm nào.
"À đúng rồi, ba người các ngươi từ đâu tới vậy? Tu vi của các ngươi cũng tàm tạm, có muốn gia nhập Thanh Vân tông không?"
Tu vi tàm tạm? Ba người Từ Thiếu Dương khóe miệng co giật. Ba người bọn họ đều là cảnh giới Hóa Nguyên đó! Cái này cũng kêu là tàm tạm sao? Tiêu chuẩn tu vi ở nơi bốn cảnh này bây giờ đều không bình thường như vậy à?
"Không không không, chúng ta... chúng ta từ một nơi rất xa tới, gia nhập quý tông chắc là không cần đâu nhỉ?" Từ Thiếu Dương vội vàng xua tay. Nói đùa, ba người bọn họ cũng đều là thiên kiêu của các thế lực lớn. Sao có thể gia nhập cái Thanh Vân tông này của ngươi chứ?
Cẩu Bất Lợi lại có vẻ như rất ưng ba người Từ Thiếu Dương. Trong mắt ánh lên vẻ thích thú, cũng không hề tỏ vẻ muốn bỏ qua.
"Bất kể các ngươi từ đâu đến, đã tới đây thì chính là có duyên." Cẩu Bất Lợi nhiệt tình lôi kéo ba người, "Đến đây đến đây, ta dẫn các ngươi đi tham quan một chút Thanh Vân tông của chúng ta, để các ngươi, mấy người từ chỗ nhỏ tới này mở mang tầm mắt."
Từ Thiếu Dương: “...”
Sở Nhân: “...”
Ngọc Âm: “...”
Thì ra nguyên lai là chỗ nhỏ à? Cả ba người ngây người ra, trong khi đó Cẩu Bất Lợi đã cùng đám người vây quanh bọn họ, bắt đầu đi tham quan Thanh Vân tông. Ba người bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám cự tuyệt, đành phải miễn cưỡng đi theo đám người Cẩu Bất Lợi.
Đi dạo trên núi gần nửa ngày, cuối cùng họ cũng đến một cái hồ nước rộng lớn. Ba người nhìn cái hồ này đều lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì trong hồ nước này, bọn họ cảm nhận được khí tức của cổ thú Huyền Vũ, vô cùng đậm đặc. Không những thế, trong hồ ngoài khí tức của Huyền Vũ ra, còn có một loại khí tức hết sức đặc biệt khác nữa.
Ngọc Âm tay phải bí mật bấm niệm pháp quyết, dường như đang dùng phương pháp của đạo gia để suy diễn điều gì. "Cái này... Cái này dĩ nhiên là một nơi tập trung linh mạch lớn?" Ngọc Âm diễn ra kết quả, không khỏi kinh hô.
"Cái gì? Đây là linh mạch lớn sao?" Từ Thiếu Dương và Sở Nhân cũng kinh hãi nhìn về phía Ngọc Âm.
Còn Cẩu Bất Lợi thì đều cười không nói gì. "Không sai! Đây chính xác là một nơi có linh mạch lớn, hơn nữa đã cùng Huyền Vũ trong hồ hòa hợp lẫn nhau."
Vẻ mặt Ngọc Âm có chút khó tin, "Đây là ý gì?" Từ Thiếu Dương có chút không hiểu. Dù sao Mặc gia không nghiên cứu về mấy thứ này.
"Nói cách khác, con Huyền Vũ này chỉ cần ở yên trong ngọn núi này, thực lực sẽ không ngừng tăng lên, đã vậy lực lượng... gần như vô tận!"
Nghe vậy, Từ Thiếu Dương lập tức hiểu rõ. Huyền Vũ ở trong ngọn núi này, liền sẽ có linh mạch lớn gia trì! Sức mạnh vô tận! Cái đệt mợ, chẳng phải là vô địch sao? Thảo nào vừa rồi một kích toàn lực của Sở Nhân, kết quả con Huyền Vũ kia chả hề hấn gì, ngược lại Sở Nhân bị gãy cả hai tay. Đó là do Huyền Vũ không ra tay, chỉ là nhận công kích của Sở Nhân thôi. Nếu Huyền Vũ phản kích, thì có lẽ giờ này Sở Nhân đã lạnh rồi.
Sở Nhân nhìn hai tay đang dần dần hồi phục, trong lòng một trận cười khổ. Bản thân thua không hề oan. Thậm chí còn có chút tự luyến, hóa ra ta cũng lợi hại vậy, mà có thể cùng Huyền Vũ cổ thú có linh mạch lớn gia trì qua được hai chiêu sao? Nghĩ như vậy thì ra mình ngưu bức quá ta!
"Ba vị, gia nhập Thanh Vân tông của ta nha." Cẩu Bất Lợi dang hai tay, "Tin lão tiên, ắt sẽ được vĩnh sinh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận