Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1895 khinh người quá đáng!

“Cố ý! Bọn người đó nhất định là cố ý!”
“Lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế này để đối phó ta, thật quá ghê tởm!”
“Thế nhưng mà tại sao của nàng lại lớn như vậy? Đôi mắt không có tiền đồ của ta thật đúng là không dời đi được.”
Diệp Thanh Vân trong lòng mắng thầm một trận.
Không chỉ mắng Viêm Như Tâm, còn quở trách ánh mắt của mình không có tiền đồ, càng mắng cả tiểu đệ đệ không tiền đồ của mình.
Nhìn ngươi xem có chút tiền đồ nào không!
Mới nhìn có hai cái liền đã ngẩng đầu?
Vậy nếu như sờ hai cái, ngươi chẳng phải trực tiếp tước vũ khí đầu hàng sao?
Thật không có tiền đồ!
Hay là còn thiếu rèn luyện!
“Khụ khụ, vị này chẳng lẽ là Thẩm Cô Hồng Thẩm hội trưởng?”
Diệp Thanh Vân chủ động lên tiếng để xoa dịu sự xấu hổ lúc này của mình.
Thẩm Cô Hồng nghe được tiếng của Diệp Thanh Vân, lúc này mới từ sự khiếp sợ trước vô vàn kỳ trân dị bảo tỉnh táo lại.
Vội vàng hướng phía Diệp Thanh Vân khom người cúi đầu.
“Vãn bối Thẩm Cô Hồng, ra mắt lão tổ tiền bối.”
“Ra mắt lão tổ tiền bối.”
Viêm Như Tâm tự nhiên cũng làm theo xoay người hành lễ.
Nàng hơi cong lưng một cái nhưng lại vô cùng hiểm ác, vốn đã bị xé mở một chút cổ áo, càng như phô bày toàn bộ không còn gì sót.
Khiến Diệp Thanh Vân choáng váng đầu óc, con ngươi suýt chút nữa bị hút vào trong đó.
Phương Vũ ở phía sau cũng có chút lúng túng, tranh thủ thời gian quay đầu đi.
Viêm Như Tâm vụng trộm liếc mắt một cái, trong lòng thầm đắc ý.
Lão nương không có bản sự gì khác, nhưng một thân vốn liếng vẫn rất hùng hậu.
Ai xem ai mê mẩn.
Thẩm Cô Hồng tự nhiên cũng nhìn thấy phản ứng của Diệp Thanh Vân, chỉ là Thẩm Cô Hồng trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Vị lão tổ cột sắt này lại phản ứng như thế, rốt cuộc có đúng là sắc thành tính như lời đồn không?
Hay là cố ý làm ra vẻ?
Bởi vì Thẩm Cô Hồng tiếp xúc qua vô số người, tự xưng cũng có chút nhãn lực.
Hắn luôn cảm thấy thần thái của lão tổ cột sắt này, nửa thật nửa giả, khiến người khác nhìn không thấu.
“Thẩm hội trưởng cùng tại hạ cũng là lần đầu gặp mặt.”
“Bất quá Viêm đại mỹ nhân, cùng lão tổ ta cũng coi như là người quen cũ.”
Lời của Diệp Thanh Vân mang theo trêu chọc, trên mặt lại lộ ra vài phần vẻ giễu cợt.
Viêm Như Tâm lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thẩm Cô Hồng lập tức trừng mắt liếc nhìn Viêm Như Tâm.
Người sau cắn răng một cái, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Trước kia là do ta không biết trời cao đất rộng, có nhiều mạo phạm, mong lão tổ tiền bối thứ tội!”
Thẩm Cô Hồng cũng nhanh chóng lên tiếng.
“Thẩm mỗ quản giáo không tốt, dẫn đến Vạn Bảo Thương Hội cùng tiền bối xảy ra hiểu lầm, đây là khuyết điểm của Thẩm mỗ, hôm nay tới đây là hướng lão tổ tiền bối thỉnh tội.”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Cô Hồng hai tay dâng lên một túi trữ vật, cung kính đưa tới trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Nơi này có 3 triệu tiên tinh, là chút lòng thành của Thẩm mỗ, mong rằng lão tổ tiền bối vui vẻ nhận cho.”
Diệp Thanh Vân liếc nhìn qua túi trữ vật kia, trong lòng không khỏi cảm khái.
Đây chính là khí phách của chủ một thương hội.
Tùy tiện liền lấy ra 3 triệu tiên tinh xem như bồi tội.
Đến mí mắt cũng không thèm nháy một cái.
Đương nhiên.
Đối với Vạn Bảo Thương Hội mà nói, mấy triệu tiên tinh hoàn toàn chính xác không đáng gì.
Chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi.
“Thẩm hội trưởng khách khí rồi, lão tổ ta không phải là người hay tính toán chi li, chuyện cũ không cần để trong lòng.”
Diệp Thanh Vân nói như thế.
Nghe Diệp Thanh Vân nói như vậy, Thẩm Cô Hồng và Viêm Như Tâm đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Bất quá nha......”
Diệp Thanh Vân lại chuyển lời.
Lập tức khiến Thẩm Cô Hồng và Viêm Như Tâm lo sợ bất an.
“Thẩm hội trưởng của Phong Nguyệt Thương Hội quan hệ với ta không tệ, ta thấy Càn Đạo Châu không cần tới hai cái đại thương hội, chi bằng để Vạn Bảo Thương Hội sáp nhập vào Phong Nguyệt Thương Hội đi.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Cô Hồng, Viêm Như Tâm sắc mặt liền thay đổi lớn.
Lại muốn để Vạn Bảo Thương Hội sáp nhập vào Phong Nguyệt Thương Hội?
Đây là muốn trực tiếp để Vạn Bảo Thương Hội biến mất sao?
Còn nói không để trong lòng?
Rõ ràng là ngươi không muốn cho Vạn Bảo Thương Hội có đường sống mà!
“Tiền bối!”
Thẩm Cô Hồng luống cuống.
“Thẩm Phong Nguyệt là chất nữ của tại hạ, Vạn Bảo Thương Hội cùng Phong Nguyệt Thương Hội cũng coi như là người một nhà, không cần phải sáp nhập đi?”
Diệp Thanh Vân ánh mắt cổ quái nhìn Thẩm Cô Hồng.
“Có phải không? Nhưng ta nghe nói Thẩm Phong Nguyệt là do bất bình mà rời khỏi Thẩm Gia, tự mình thành lập Phong Nguyệt Thương Hội, muốn cùng Vạn Bảo Thương Hội có địa vị ngang nhau.”
“Sao trong miệng Thẩm hội trưởng hai thương hội lại là một nhà rồi?”
“Hơn nữa, Vạn Bảo Thương Hội luôn chèn ép Phong Nguyệt Thương Hội, chuyện này xem như là ai cũng biết rồi.”
Diệp Thanh Vân làm ra vẻ nghi hoặc nhìn Thẩm Cô Hồng.
Đây rõ ràng là muốn giúp Thẩm Phong Nguyệt.
Tuy Diệp Thanh Vân cùng Thẩm Phong Nguyệt cũng không tính là quá quen, chỉ mới quen biết sơ sài vài lần mà thôi.
Nhưng Diệp Thanh Vân đối với Thẩm Phong Nguyệt rất có hảo cảm.
Nhất là mỗi lần mình đến Phong Nguyệt Thương Hội, đều do Thẩm Phong Nguyệt tự mình tiếp đãi.
So với thái độ của Vạn Bảo Thương Hội thì Diệp Thanh Vân đương nhiên là có hảo cảm với Thẩm Phong Nguyệt và Phong Nguyệt Thương Hội hơn.
Thần sắc Thẩm Cô Hồng có chút khó coi.
Hắn căn bản không nghĩ tới lão tổ cột sắt này lại vì Phong Nguyệt Thương Hội mà gây khó dễ với mình.
Trước đó cũng không nghe nói quan hệ giữa lão tổ cột sắt này cùng Phong Nguyệt Thương Hội lại sâu sắc đến vậy.
“Sự tình của hai đại thương hội trong nhất thời khó mà nói rõ, bất quá tại hạ có thể cam đoan, sau này Vạn Bảo Thương Hội tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành vi chèn ép Phong Nguyệt Thương Hội nào.”
“Ta cũng sẽ đến Phong Nguyệt Thương Hội, để cho chất nữ ta kia quay về Thẩm Gia, hóa chiến tranh thành tơ lụa.”
Lúc này Thẩm Cô Hồng bày tỏ thái độ.
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
“Ta thấy không được.”
Thần sắc Thẩm Cô Hồng cứng đờ.
Diệp Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng thờ ơ.
Khí thế cả người, cũng hoàn toàn khác trước đó.
Nếu nói lúc trước Diệp Thanh Vân còn có vài phần khiêm tốn hiền hòa.
Thì bây giờ.
Diệp Thanh Vân từ trên xuống dưới lại có một cỗ uy nghiêm.
Cỗ uy nghiêm này khiến Thẩm Cô Hồng cảm giác thân thể nặng nề.
Mà Viêm Như Tâm đang quỳ trên mặt đất, lại càng là thân thể mềm mại run rẩy.
“Nếu Thẩm hội trưởng không muốn hai nhà sáp nhập, vậy còn một lựa chọn khác.”
Diệp Thanh Vân vung tay lên, chỉ về phía Thiên Khuyết Tiên Thành.
“Vạn Bảo Thương Hội toàn diện rút khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, đồng thời toàn bộ việc làm ăn ở Thiên Khuyết Tiên Thành đều giao lại cho Phong Nguyệt Thương Hội.”
“Mặt khác, từ trên xuống dưới cao tầng Thẩm gia đều phải đứng ra, đưa cha con Thẩm Phong Nguyệt về Thẩm Gia, không được có nửa điểm lạnh nhạt.”
“Như vậy, Vạn Bảo Thương Hội mới có thể được bảo toàn.”
Sắc mặt Thẩm Cô Hồng kịch biến.
“Vạn Bảo Thương Hội của ta đã cắm rễ ở Thiên Khuyết Tiên Thành từ lâu, Thiên Khuyết Tiên Thành đối với Vạn Bảo Thương Hội của ta vô cùng quan trọng, làm sao có thể rút lui khỏi nơi đây được?”
Diệp Thanh Vân cười lạnh.
“Không muốn rời đi? Vậy thì hai nhà sáp nhập, lấy Phong Nguyệt Thương Hội làm chủ.”
“Ngươi!!!”
Thẩm Cô Hồng suýt chút nữa là không kìm được.
Khinh người quá đáng!
Lão tổ cột sắt này quả thực là quá khinh người!
Ta đây Thẩm mỗ đã hạ thấp tư thái như vậy, đích thân tới đây bồi tội với ngươi, muốn cùng ngươi hóa giải ân oán.
Ngươi lại được một tấc lại muốn tiến một thước, còn đưa ra yêu cầu không thiết thực như thế.
Đơn giản là không coi ta Thẩm Cô Hồng ra gì mà!
“Lão tổ Thiết Trụ, ngươi không khỏi quá đáng rồi chứ?”
Thẩm Cô Hồng nhịn không được nói ra.
“Ta đối với ngươi cung kính như thế, cũng nguyện ý tới bồi tội với ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn khinh người quá đáng.”
“Thật chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt Vạn Bảo Thương Hội của ta sao?”
Diệp Thanh Vân làm ra vẻ nghi hoặc.
“Đuổi tận giết tuyệt? Ta khi nào muốn đuổi tận giết tuyệt Vạn Bảo Thương Hội?”
“Ta đưa ra hai yêu cầu, đều là cho Vạn Bảo Thương Hội có đường sống, từ đâu mà nói đến chuyện đuổi tận giết tuyệt chứ?”
Thẩm Cô Hồng hừ lạnh một tiếng.
“Đã như vậy, vậy thì ta Thẩm mỗ nói rõ ràng, Vạn Bảo Thương Hội sẽ không rút khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, càng không thể sáp nhập với Phong Nguyệt Thương Hội.”
“Nếu Tôn Giả thật muốn ép buộc, thì ta Thẩm mỗ cùng Vạn Bảo Thương Hội cũng chỉ có thể vùng lên phản kháng.”
Diệp Thanh Vân cười nhạt một tiếng.
“Vậy ta cứ rửa mắt chờ xem.”
“Hừ! Cáo từ!”
“Không tiễn.”
Thẩm Cô Hồng cùng Viêm Như Tâm mặt mũi âm trầm đi ra khỏi Thủy Nguyệt Tông.
Vốn dĩ đến là để bồi tội, đồng thời nhân cơ hội muốn hòa hoãn một chút quan hệ với vị lão tổ cột sắt này.
Thật không ngờ.
Kết quả lại tan rã trong không vui.
Không chỉ không hòa hoãn được quan hệ mà còn khiến hai bên thêm sâu oán hận.
“Thật sự là không thể lý nào! Thẩm Gia ta đã kinh doanh Vạn Bảo Thương Hội nhiều năm, tuyệt đối không thể vì vài lời của người này mà phải đưa ra hy sinh lớn như vậy!”
Thẩm Cô Hồng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên hàn quang âm trầm.
Hắn vốn muốn nhường nhịn lão tổ cột sắt này ba phần.
Không tiếc buông bỏ mặt mũi, khúm núm mang Viêm Như Tâm đến đây bồi tội.
3 triệu tiên tinh đưa ra ngoài cũng không nhăn mày lấy một cái.
Thậm chí còn chuẩn bị xong cả việc đem Viêm Như Tâm dâng cho lão tổ Thiết Trụ.
Nhưng điều kiện Diệp Thanh Vân nói ra, khiến Thẩm Cô Hồng không thể nào chấp nhận được.
Bất kể là sáp nhập với Phong Nguyệt Thương Hội hay là rút khỏi Thiên Khuyết Tiên Thành, Thẩm Cô Hồng đều không thể tiếp thu được.
Đồng thời Thẩm Cô Hồng còn nhận ra được, lão tổ cột sắt này hoàn toàn đứng về phía Phong Nguyệt Thương Hội.
Bản thân căn bản không thể nào lôi kéo được hắn.
“Hội trưởng, tình hình trước mắt chúng ta phải làm sao đây? Lão tổ cột sắt này tựa hồ quan hệ rất tốt với Tần Tổng Trấn.”
Viêm Như Tâm nói ra lo lắng của mình.
Thẩm Cô Hồng đương nhiên cũng biết điều này, Càn Tiên Phủ quả thực là không thể tùy tiện đắc tội.
Vạn Bảo Thương Hội tuy là thương hội đệ nhất Càn Đạo Châu, kinh doanh đã nhiều năm, nội tình hùng hậu, tài lực kinh người, nhưng ở mảnh đất Càn Đạo Châu này, là tuyệt đối không thể đối đầu trực diện với Càn Tiên Phủ.
Đối đầu với tiên phủ, chính là đang gây hấn với Ngũ Trang.
Trong Cửu Châu Thất Hải trừ những yêu ma hỗn loạn ba biển kia ra, thì vẫn không có ai dám trực tiếp khiêu chiến với Ngũ Trang.
Ngay cả phản tiên đồng minh cũng luôn lén lút gây rối ở nơi bí mật gần đó, từ đầu đến cuối không cách nào đặt lên bàn đàm phán được.
Mà cho dù Thẩm Gia sau lưng Vạn Bảo Thương Hội, thì trên mặt cũng không thể đối đầu với tiên phủ được.
Địa vị của Thẩm Gia vô cùng đặc thù, không tính là thế gia Tiên Đạo, nhưng tiên tổ Thẩm Gia đã từng thời cuối Đại Hoang, có công lớn khi bình định thiên hạ cùng Ngũ Trang, nên được ghi công không nhỏ.
Vì vậy mà sau khi Ngũ Trang thành lập, Trấn Nguyên Đại Tiên đã tự tay viết một đạo đan thư thiết khoán, giao cho Thẩm Gia đời đời kế thừa.
Trên đan thư thiết khoán chỉ có một dòng chữ --- Ngũ Trang vĩnh tồn, Thẩm Gia vĩnh tồn!
Có thể nói đây là vinh hạnh vô cùng đặc biệt.
Cũng là nguyên nhân vì sao Thẩm Gia có thể áp đảo các đại tông Tiên Đạo thông thường.
Mặc dù một số đại tông Tiên Đạo có thực lực mạnh hơn Thẩm Gia, cũng vẫn phải lễ phép với Thẩm Gia ba phần.
Cũng bởi vì đan thư thiết khoán này!
Nhưng Thẩm Gia cũng tuyệt đối sẽ không vì đối phó với một lão tổ cột sắt mà đối đầu trực diện với Càn Tiên Phủ.
Đây tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt!
Bất quá Thẩm Cô Hồng cũng không phải là không có hai tay chuẩn bị.
“Chỗ dựa lớn nhất của lão tổ cột sắt này, chẳng qua cũng chỉ là Càn Tiên Phủ thôi.”
“Thẩm Gia ta kinh doanh nhiều năm, việc buôn bán trải rộng thiên hạ, há có thể không có một chút giao tình?”
Thẩm Cô Hồng lạnh giọng nói ra.
Viêm Như Tâm giật mình: “Lẽ nào hội trưởng cũng có thể mời được đại nhân vật đến đối phó với lão tổ cột sắt kia?”
Thẩm Cô Hồng không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía sơn môn Thủy Nguyệt Tông.
Khóe miệng càng nở nụ cười lạnh lùng.
“Hôm nay tới đây, mặc dù tan rã trong không vui, nhưng không phải là không có thu hoạch.”
“Nơi này có rất nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, tuy Vạn Bảo Thương Hội của ta khó có thể đạt được, nhưng chỉ cần tung tin này ra, liền sẽ dẫn tới vô số người thèm thuồng.”
“Nhất là Ngũ Trang, sao lại có thể để Cửu Châu Thất Hải vẫn còn một nơi bảo địa như vậy? Nhất định sẽ xuất thủ với Thủy Nguyệt Tông.”
“Cứ như vậy, thì Thủy Nguyệt Tông sao còn ngày bình yên nữa chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận