Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 339: Huyền Âm song sát

Chương 339: Huyền Âm song sát
Một chiếc phi thuyền, xé toạc bầu trời.
Theo Trường An cất cánh, một đường hướng về phía tây nam mà đi.
Phi thuyền không tính là lớn, nhưng lại vô cùng tinh xảo, nhìn có thể thấy không phải thế lực tầm thường có thể sở hữu.
Chiếc phi thuyền này, tại Đại Đường như đi vào chỗ không người.
Phàm là người nào trông thấy chiếc phi thuyền này, đều phải quỳ xuống đất hành lễ.
Nguyên nhân không gì khác.
Đây là phi thuyền của quốc sư Đại Đường Diệp Thanh Vân.
Lúc Diệp Thanh Vân cưỡi phi thuyền về Nam Hoang, Lý Thế Dân liền hạ lệnh cho các trạm kiểm soát trên khắp Đại Đường.
Nếu thấy phi thuyền của quốc sư, không được ngăn trở, nhất định phải lễ kính.
Có đạo mệnh lệnh này, đừng nói là Diệp Thanh Vân cưỡi phi thuyền về Nam Hoang.
Hắn có ngồi phi thuyền đại tiểu tiện tùy ý trong địa phận Đại Đường, cũng không có ai dám nói nửa câu.
Đương nhiên.
Diệp đại quốc sư khẳng định sẽ không tùy tiện đại tiểu tiện.
Vậy không đến mức ngay cả chút tố chất này đều không có.
Nào đó hệ thống sớm đã chạy không biết chạy đi đâu có quyền lên tiếng nhất về điều này.
Diệp Thanh Vân đứng ở trên phi thuyền, nhìn xa hướng Nam Hoang, trong lòng có chút xúc động.
Đi ra đã lâu như vậy.
Cuối cùng cũng có thể trở về.
Cũng không biết vườn rau của mình có được quản lý tốt không?
Đại Mao, cái đồ chó này có bị đói gầy không?
Đồ đệ của mình, Quách Tiểu Vân, có quay về Phù Vân sơn tìm mình không?
Diệp Thanh Vân rất mong chờ quay về Phù Vân sơn.
Đến thời điểm thì nhiều người như vậy, lúc trở về, vẫn nhiều người như vậy.
Một người cũng không thiếu.
Vậy một người cũng không thừa.
Thay đổi duy nhất, chính là Diệp Thanh Vân ở Đại Đường có thêm mấy phần "bầu".
Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy rất mộng ảo.
Bản thân tới Đại Đường đi một chuyến, thế mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Phi thuyền xuyên mây phá gió, một đường bay nhanh.
Rất nhanh đã đến biên giới Đại Đường.
Vẫn như trước là không gặp phải bất cứ sự ngăn trở nào.
Phi thuyền rất nhanh đã bay ra địa giới Đại Đường.
Phía trước là một dãy núi liên miên.
Trùng trùng điệp điệp, trải dài thành từng mảng.
Đây là dãy núi ngăn cách giữa Đông Thổ và Nam Hoang.
Địa thế phức tạp, đại quân khó mà vượt qua.
Cũng chính vì thế, Nam Hoang và Đông Thổ ít khi giao tranh.
Bởi vì đã bị bức tường tự nhiên này ngăn cách.
"Công tử, chỉ cần bay qua dãy núi này, là có thể trở về Nam Hoang rồi."
Thẩm Thiên Hoa đứng phía trước chỉ đường nói.
Diệp Thanh Vân gật đầu.
Ngay khi hắn cho rằng con đường về nhà của mình sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đột nhiên.
Phía dưới có một đạo hào quang hiện lên.
Thật đúng lúc đã bao trùm cả phi thuyền của đám người Diệp Thanh Vân vào bên trong.
Phi thuyền tức khắc dừng lại.
Khó mà nhúc nhích.
Mà những người trên phi thuyền, trừ Diệp Thanh Vân, những người khác đều cảm nhận được một sức mạnh áp chế vô cùng mạnh mẽ ập tới.
Trong chốc lát.
Trừ Thẩm Thiên Hoa còn có thể miễn cưỡng nhúc nhích, những người khác đều không cách nào cử động.
Sắc mặt Thẩm Thiên Hoa trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Trận pháp thật mạnh!"
Với tu vi Luyện Thần Cảnh hậu kỳ của Thẩm Thiên Hoa, mà lại vẫn bị áp chế đến mức này.
Có thể tưởng tượng ra được uy lực của trận pháp này.
Nhưng duy chỉ có Diệp Thanh Vân là không hề bị ảnh hưởng.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, thấy những người khác đều bất động, trên mặt ai nấy cũng đều là một biểu cảm khó tả.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Thanh Vân không nhịn được hỏi.
"Công tử, nơi đây có trận pháp, chúng ta đều bị trận pháp vây khốn rồi!"
Thẩm Thiên Hoa khó nhọc nói.
"Hả?"
Diệp Thanh Vân kinh hãi.
Chuyện này mẹ nó cũng quá xui xẻo rồi chứ?
Vừa mới bay ra địa giới Đại Đường, còn chưa về đến Nam Hoang đâu, mà đã gặp phải phiền toái rồi?
Thấy Diệp Thanh Vân không hề bị ảnh hưởng, Thẩm Thiên Hoa không khỏi ngầm kính phục.
"Tu vi của Diệp Cao Nhân, quả thật là sâu không lường được!"
"Trận pháp mạnh mẽ như thế, vậy mà không hề ảnh hưởng đến hắn một chút nào!"
Đúng lúc này.
Hai đạo thân ảnh từ phía dưới bay lên.
Đứng trước phi thuyền.
Rõ ràng là một nam một nữ.
"Ha ha ha, không ngờ hôm nay lại moi được một con cá lớn!"
Người đàn ông mặc áo choàng đen cười lớn nói.
Người này mặt xanh mét, tóc tai bù xù, trên người tản ra một luồng khí tức mạnh mẽ mà quỷ dị.
Người phụ nữ kia cũng không khác mấy, tóc dài rối bù, mặt như tro tàn, nhưng tướng mạo lại rất không tệ.
Nhất là cái thân hình ẩn hiện dưới lớp áo choàng xám kia, lồi lõm quyến rũ.
Chỉ là nàng giống như người đàn ông kia, đều lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm, trông không giống người tốt.
"Các ngươi là ai?"
Thẩm Thiên Hoa đầy mặt kinh ngạc hỏi.
"Chúng ta sao? Chúng ta chính là Huyền Âm Song sát!"
Người mặt xanh cười gằn nói.
Huyền Âm Song Sát!
Nghe bốn chữ này, sắc mặt Thẩm Thiên Hoa đại biến.
Rõ ràng, Thẩm Thiên Hoa đã nghe qua cái tên này.
Vào hơn sáu mươi năm trước, hai người này từng gây sóng gió một vùng ở biên giới Nam Hoang và Đông Thổ.
Dù là Nam Hoang hay Đông Thổ, đều cảm thấy hai người này vô cùng đau đầu.
Đã nhiều lần muốn bắt được bọn chúng, nhưng đều không thành công.
Hơn ba mươi năm trước, nghe nói Huyền Âm Song Sát bị một cường giả nào đó của Đại Đường đánh bại, từ đó mai danh ẩn tích.
Không ngờ, giờ phút này bọn họ thế mà lại gặp phải Huyền Âm Song Sát này.
Xem ra, đối phương quả nhiên không có ý tốt a.
Tuy có chút kinh ngạc, nhưng Thẩm Thiên Hoa không hề cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì bên này của họ, còn có Diệp Thanh Vân tọa trấn.
Có Diệp Thanh Vân vị tuyệt thế cao nhân ở đây, dù đối phương có là Huyền Âm Song Sát, cũng không cần sợ.
"Hả?"
Lúc này, Huyền Âm Song Sát cũng phát hiện ra Diệp Thanh Vân.
"Người này thân ở trong Huyền Âm Trận, mà vẫn có thể nhúc nhích?"
Người phụ nữ mặt tro kinh ngạc nói.
Người thanh niên mặt xanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vân.
Ánh mắt đột nhiên biến đổi lớn.
"Tu vi của người này, vậy mà ta hoàn toàn không thể cảm nhận được!"
Người phụ nữ mặt tro cũng nhận ra sự khác thường.
"Đúng vậy, tu vi người này sâu không thể lường, khó mà cân nhắc!"
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Bọn họ, Huyền Âm Song Sát, đã thành danh nhiều năm, những cao thủ từng gặp cũng nhiều không kể xiết.
Người có thể khiến hai người họ đều không thể cảm nhận được tu vi sâu cạn, Diệp Thanh Vân vẫn là người đầu tiên.
Thấy hai kẻ quái dị nam nữ nhìn chằm chằm mình, còn luôn miệng thì thầm gì đó, Diệp Thanh Vân không khỏi thấy kỳ quái.
"Chờ chút, bọn chúng sẽ không định ra tay với mình chứ?"
Trong lòng Diệp Thanh Vân đột nhiên cảm thấy bất an.
Hắn liếc nhìn Thẩm Thiên Hoa, rồi lại nhìn những người khác.
Lần này có thể nguy rồi.
Hình như không có ai có thể cứu được mình a.
Diệp Thanh Vân tức khắc luống cuống.
Hắn khi ở Đại Đường thì có thể rất uy phong.
Nhưng mà khi ra khỏi Đại Đường, Diệp Thanh Vân vẫn chỉ là một phàm nhân không có tu vi gì.
Là loại mà bất cứ ai tu luyện đều có thể tới bắt nạt được.
"Không được hoảng! Phải trấn định!"
Diệp Thanh Vân vội vàng tự nhủ với mình trong lòng.
"Ta phải bình tĩnh, nếu mà biểu hiện quá sợ hãi, phỏng chừng hai người này sẽ trực tiếp động thủ với mình."
Nghĩ đến đây.
Diệp Thanh Vân liền cố gắng trấn định.
Bên ngoài nhìn vào, Diệp Thanh Vân một vẻ thản nhiên.
Dường như căn bản không hề xem Huyền Âm Song Sát ra gì.
Trên thực tế.
Lưng Diệp Thanh Vân đã ướt đẫm mồ hôi.
Huyền Âm Song Sát lại bị vẻ ngoài bình tĩnh của Diệp Thanh Vân làm cho kinh ngạc.
"Người này dường như không hề coi bọn ta ra gì!"
Người phụ nữ mặt tro có chút kiêng kỵ nói.
Người đàn ông mặt xanh càng trực tiếp hơn.
"Các hạ là vị cao nhân phương nào? Xin báo danh cho biết!"
Vị cao nhân phương nào?
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn xung quanh.
Hình như là đang hỏi mình?
"Ngươi đang hỏi ta sao?"
Diệp Thanh Vân chỉ vào mình.
Thấy Diệp Thanh Vân có vẻ ngốc nghếch hết chỗ chê, Huyền Âm Song Sát càng thêm kinh ngạc.
Bọn họ có nghe nói, những cường giả tu vi càng cao thâm, tính tình lại càng cổ quái.
Không thể theo lẽ thường mà nói được.
Gã này nhìn có vẻ không bình thường, hơn nữa hoàn toàn không cách nào cảm nhận được tu vi sâu cạn của hắn.
Chắc chắn là một cường giả cực kỳ đáng sợ!
Huyền Âm Song Sát lập tức khẳng định phỏng đoán của hai người.
"Các hạ là người Đại Đường?"
Người mặt xanh thăm dò hỏi.
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
"Hả? Vậy các hạ đến từ phương nào?"
Diệp Thanh Vân: "Ta là người Nam Hoang."
Nam Hoang?
Huyền Âm Song Sát càng thêm nghi hoặc.
Không có nghe nói gần đây Nam Hoang có cao thủ nào xuất hiện cả?
"Phu quân, có muốn ra tay thăm dò sâu cạn của người này thử một lần không?"
Người phụ nữ mặt tro nhỏ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận