Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1766 tào phớ

Chương 1766 tào phớ Tào phớ? Mặn hay là ngọt? Đây là cái gì cao thâm khó lường nói như vậy? Ba người Đoàn Gia Tổ Tôn hoàn toàn nghe không hiểu. Dù sao bọn hắn là tu tiên thế gia, căn bản không có tiếp xúc qua phàm trần tục thế. Cũng hoàn toàn không biết tào phớ mà Diệp Thanh Vân nói tới, đến cùng là thứ gì. "Ừm, chúng ta đều có thể!" Đoàn Ngọc tuy nghe không hiểu, nhưng hắn có lần trước ở chỗ này kinh nghiệm, đã khắc sâu hiểu rõ một việc. Ngươi đừng quản có nghe hiểu hay không. Dù sao cứ ăn là không sai. Ăn là xong việc! Đảm bảo có chỗ tốt! "Vậy là được." Diệp Thanh Vân lại về tới trong phòng bếp. Mà Đoàn Gia Lão Tổ cùng Đoàn Lãng đều cùng nhau nhìn về phía Đoàn Ngọc. "Ngọc Nhi, vừa rồi vị kia nói tới có ý gì?" Đoàn Gia Lão Tổ nhíu mày hỏi. "Lão tổ không cần lo, đây là cho ta đủ loại chỗ tốt." Đoàn Ngọc nói ra. "Chỗ tốt?" Đoàn Gia Lão Tổ vẫn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Hừ! Ta thấy chưa chắc là chỗ tốt gì." Đoàn Lãng lại âm dương quái khí lên tiếng. "Người này nói chuyện làm việc không rõ ràng, cực kỳ cổ quái, vẫn là cẩn thận mới tốt." "Để tránh gặp phải âm mưu ám toán của người nào." Lời này rõ ràng chính là đang ám chỉ Đoàn Ngọc. Đoàn Ngọc tự nhiên cũng nghe ra, trong lòng hắn có chút tức giận, rất muốn đem chuyện Đoàn Lãng đến đây g·iết chính mình đêm qua nói ra. Có điều do dự một chút, Đoàn Ngọc vẫn nhịn được. Hắn vẫn muốn vì Đoàn Gia làm chút chuyện cuối cùng, sau đó liền cùng Đoàn Gia triệt để phân rõ giới hạn. Dù là mang theo ba hồng nhan của mình, trực tiếp rời khỏi Càn Đạo Châu cũng không tiếc. Trước lúc này, Đoàn Ngọc cũng không muốn cùng Đoàn Lãng, thậm chí Đoàn Gia triệt để trở mặt. Mà một bên Tuệ Không đem tất cả mọi chuyện đều thu hết vào mắt. Khóe miệng của hắn, nở một nụ cười thản nhiên. "Xem ra Thánh tử sớm đã quyết định xong tương lai của Đoàn Gia." "Chỉ xem người Đoàn gia, chính mình có thể nắm bắt hay không." Thời gian một chén trà sau. Diệp Thanh Vân từ trong phòng bếp đi ra. Trong tay còn bưng một cái đĩa. Bên trong là năm bát tào phớ. Diệp Thanh Vân đem năm bát tào phớ này bày lên trên bàn đá. Đồng thời đặt ba bát ở trước mặt ba người Đoàn Gia. Ba người Đoàn Gia nhìn tào phớ trước mặt, đều hai mặt nhìn nhau. Dù là Đoàn Ngọc, trong lòng đều có chút chần chờ. Cái thứ này thật sự có thể ăn sao? Sao nhìn là lạ. Diệp Thanh Vân mình đã bưng một bát lên, ào ào uống. "Mau nếm thử đi, sợ các ngươi ăn không quen mặn, nên đều làm ngọt." Diệp Thanh Vân vừa uống, vừa nói với ba người Đoàn Gia. Mà Tuệ Không cũng giống Diệp Thanh Vân, bưng một bát tào phớ bắt đầu ăn. Hắn không ăn đồ mặn, nhưng món tào phớ này Tuệ Không vẫn rất thích. Đã sớm ở Phù Vân Sơn, theo Diệp Thanh Vân nếm qua nhiều lần. Mỗi lần đều khen không ngớt miệng. Không húp ba chén lớn chắc sẽ không bỏ qua. Còn nằm dài cách đó không xa hàng da thì không chút hứng thú. Nó không thích ăn đậu. Tựa hồ cảm thấy cái thứ này quá nhạt nhẽo. Hàng da thích ăn thịt, cùng các loại đồ ăn nhiều dầu mỡ nặng vị. So với khẩu vị của Diệp Thanh Vân còn nặng hơn. Diệp Thanh Vân cùng Tuệ Không ăn ngon lành, tào phớ trong bát mắt thấy sắp hết. Còn ba người Đoàn Gia thì chậm chạp không hề động đũa. Do dự một chút, Đoàn Ngọc dẫn đầu cầm bát lên, học dáng vẻ của Diệp Thanh Vân cùng Tuệ Không, dùng thìa xúc tào phớ trong bát bắt đầu ăn. Vừa mới cho vào miệng. Sắc mặt Đoàn Ngọc lập tức liền thay đổi. Một mùi đậu hũ thơm nồng mà tươi mát, trong nháy mắt tràn ngập trong miệng của hắn. Cảm giác trơn mềm, càng làm cho Đoàn Ngọc kinh ngạc không thôi. Nhất là cái vị ngọt không gắt đó, lại càng tăng thêm mùi thơm và cảm giác vốn có của tào phớ. Đạt tới hiệu quả tô điểm thêm! "Vật này, nhìn như cổ quái! Nhưng lại có mỹ vị đơn giản đến cực hạn!" Đoàn Ngọc trong lòng kinh hô không thôi. Lại không cần biết món tào phớ này ăn sẽ có tạo hóa như thế nào, chỉ riêng mùi vị kia, đã đáng thử một lần. Hắn tranh thủ thời gian nhìn về phía Đoàn Gia Lão Tổ và Đoàn Lãng. Ánh mắt ra hiệu cho hai người đừng do dự. Mau ăn thử đi! Nhưng Đoàn Gia lão tổ cùng Đoàn Lãng vẫn không có bất kỳ hành động gì. Nhất là Đoàn Lãng. Hắn khinh thường nhìn Đoàn Ngọc, trong lòng càng thêm cười lạnh. "Đồ vật buồn nôn như vậy, cũng chỉ có lũ phàm phu tục tử thấp kém như chó heo mới ăn được." "Ta, Đoàn Lãng thân là con trai trưởng của Đoàn Gia, thiên kiêu đỉnh cấp Càn Đạo Châu, sao có thể ăn thứ khó coi này?" Mà Đoàn Gia Lão Tổ thì cau mày. Hắn có chút muốn thử một lần. "Lão tổ, thứ này quá tục tĩu không chịu nổi, ngài tuyệt đối không nên chạm vào!" Đoàn Lãng thấy Đoàn Gia Lão Tổ dường như có chút rục rịch, vội vàng bí mật truyền âm khuyên can. "Như vậy, có phải có chút không nể mặt người ta không?" Đoàn Gia Lão Tổ truyền âm hỏi. "Lão tổ chớ quên, người này đối với Đoàn Gia ta ắt có mưu tính, lỡ như vật này có độc, lão tổ ăn vào, chẳng phải là muốn mắc mưu của hắn?" "Cứ để Đoàn Ngọc một mình ăn là được, nếu thật có vấn đề, cũng chỉ tổn hại một mình Đoàn Ngọc, lão tổ và ta đều không sao." Đoàn Lãng tiếp tục khuyên. Nghe xong lời này, Đoàn Gia Lão Tổ lập tức cảm thấy rất có lý. Không khỏi ném cho Đoàn Lãng một ánh mắt vui mừng, tán thưởng. Dù sao cũng là đại tôn tử của ta! Luôn luôn nghĩ cho ta, lại còn nghĩ cho Đoàn Gia. Cẩn thận như vậy, xem ra sau này giao Đoàn Gia cho hắn, đúng là không có vấn đề gì cả. Đoàn Gia Lão Tổ lại nhìn Đoàn Ngọc, lập tức mặt mày đầy ghét bỏ và bất mãn. "Sao hai người các ngươi không ăn vậy?" Diệp Thanh Vân đã ăn xong phần tào phớ của mình, thấy Đoàn Gia Lão Tổ cùng Đoàn Lãng mãi không động, không khỏi hỏi. "Ha ha, lão phu hai người không cần, đa tạ tôn giá hảo ý." Đoàn Gia Lão Tổ cười nhạt nói, một bộ dáng vẻ tự kiềm chế của cao nhân. "Được thôi." Diệp Thanh Vân cũng không ép, chỉ là trong lòng bĩu môi. Giả vờ làm cái gì? Sao? Ghét bỏ tào phớ của ta? Ta hảo tâm cho ngươi ăn cũng không tệ rồi, còn kén cá chọn canh. Lão già này không biết điều! Đoàn Ngọc nghe ông nội mình nói, cả người đều ngây dại. Hắn rất muốn nhảy dựng lên đập vào đầu Đoàn Gia Lão Tổ. Ngươi ông già này có phải ngốc không? Đồ tốt đưa đến miệng mà còn không ăn? Đoàn Ngọc cũng gấp. Nhanh chóng cầm lấy hai bát tào phớ của Đoàn Gia Lão Tổ và Đoàn Lãng. Sau đó điên cuồng ăn. Các ngươi không ăn ta ăn! Ta cho hết các ngươi phần! Không thể lãng phí! Nhìn Đoàn Ngọc ăn uống thỏa thích, Diệp Thanh Vân lộ vẻ hài lòng. Như vậy mới đúng chứ! Còn Đoàn Gia Lão Tổ và Đoàn Lãng thì lại càng thêm ghét bỏ Đoàn Ngọc. Đồ vật thô tục không chịu nổi như vậy, mà cũng có thể ăn ngon lành như thế? Đúng là một tên không có tiền đồ! Đoàn Gia ta sao lại có một đứa cháu như vậy chứ? Đoàn Ngọc có thể không rảnh quan tâm hai người kia nghĩ gì về mình, một hơi liền ăn hết cả ba bát tào phớ. Sau khi ăn xong, Đoàn Ngọc hít một hơi thật sâu, cảm thấy bụng dường như hơi căng. "Nhị đệ, ngươi còn có ba vị hồng nhan đang chờ ở dưới đó, có muốn mang chút thứ này xuống, cho các nàng nếm thử không?" Đoàn Lãng cười lạnh châm chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận