Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1244 mực ngấn vô phong

Âu Dương Trường Phong xem xét nhìn lại. Vẫn cảm thấy Diệp Thanh Vân rất bình thường, không có gì đặc biệt. Khí tức trên người cũng khá yếu. Thuộc loại mình động ngón tay một cái là có thể đâm chết cả đống. Loại này mà cũng được coi là cao nhân? Còn sâu không lường được? Ta thấy con chó lông vàng kia còn có vẻ cao nhân hơn cả tên nhóc này. Lão già Triệu Đỉnh này chẳng lẽ bị dao động thật rồi sao? Âu Dương Trường Phong trong lòng âm thầm cười trộm. Đợi lát nữa tam tuyệt thần kiếm lấy ra, tên nhóc kia chỉ sợ là muốn mất mặt xấu hổ. Đừng nói là hàng phục tam tuyệt thần kiếm. Chắc là ngay cả cầm kiếm cũng không làm được, chắc chắn sẽ bị khí tức cường hoành của tam tuyệt thần kiếm bài xích. Thậm chí có khả năng sẽ bị kiếm khí của tam tuyệt thần kiếm đánh chết tươi tại chỗ. Đây cũng là một sự việc hoàn toàn có thể xảy ra. Tam tuyệt thần kiếm uy lực vô tận, mỗi thanh đều ẩn chứa kiếm khí vô cùng kinh khủng. Người bình thường căn bản không thể tới gần. Cưỡng ép đi cầm kiếm, sẽ chỉ bị kiếm khí gây thương tích. Mà tên nhóc này tu vi thấp như vậy, làm sao có thể tiếp nhận được kiếm khí của tam tuyệt thần kiếm? "Triệu Đỉnh à Triệu Đỉnh, không ngờ ngươi anh minh cả một đời, cuối cùng về già lại bị một tên nhóc lừa bịp." "Lần này sau đó, ta xem ngươi còn mặt mũi nào đứng chân ở Mặc gia nữa?" Âu Dương Trường Phong trong lòng âm thầm nói ra. Triệu Đỉnh đương nhiên không biết Âu Dương Trường Phong lúc này đang nén một bụng ý nghĩ xấu. Mặt hắn tươi cười cung kính đứng trước mặt Diệp Thanh Vân. "Diệp công tử, ta đặc biệt vì ngài tìm đến danh kiếm tốt nhất, mỗi thanh đều không thua kém pháp gia hành quyết kiếm!" Nghe lời này, Diệp Thanh Vân không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Mình cũng đâu có nói là muốn kiếm đâu. Lão đầu này lại lấy ra rồi. Bất quá dù sao người ta cũng có hảo ý, Diệp Thanh Vân không tiện cự tuyệt. Huống hồ. Diệp Thanh Vân trong lòng mình cũng rất mong chờ. Có một thanh kiếm đẹp, mang theo bên người. Đi tới đâu cũng có thể nở mày nở mặt. Ta Diệp Thanh Vân dù gì cũng là tuyệt thế kiếm đạo kỳ tài, tuy rằng luyện kiếm có hơi lười biếng. Nhưng những trang bị cần có lại không thể thiếu. Huống chi. Là một nam nhân, ngay cả một nhánh cây bên đường cũng có thể nhặt lên vuốt vuốt cả buổi giả làm đại hiệp. Sao có thể cự tuyệt một thanh bảo kiếm đẹp trai ngời ngời chứ? Chỉ cần là bảo kiếm, vô luận là tiểu bảo kiếm hay đại bảo kiếm, đều là thứ mà đám nam nhân huyết khí phương cương yêu thích nhất. "Triệu thành chủ có lòng." Diệp Thanh Vân cười nhạt nói ra. Một câu có lòng, khiến Triệu Đỉnh trong lòng ấm áp. Ô ô ô! Diệp công tử quả thật là một cao nhân ôn nhu mà. Lời nói cử chỉ luôn khiến người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân, không có chút nào ngạo mạn của những cao nhân thông thường. Đây mới thật sự là cao nhân. Bình dị gần gũi! Nhưng lại không mất đi phong phạm và nội tình của cao nhân. "Công tử mời xem!" Triệu Đỉnh vội vàng lấy tam tuyệt thần kiếm ra ngoài. Ba thanh kiếm, lơ lửng xuất hiện. Mỗi thanh tản ra một ánh sáng khác nhau. Mấy vị trưởng lão luyện khí sau lưng Triệu Đỉnh đều chấn động vô cùng. Không ngờ thành chủ thật sự mang tam tuyệt thần kiếm của Thiên Kiếm Các ra. Với mối quan hệ giữa Thiên Kiếm Các và Thần Công Thành, thành chủ nhà mình có thể mang được tam tuyệt thần kiếm này ra, chỉ sợ là phải bỏ ra một cái giá tương đối lớn. Mà Âu Dương Trường Phong thì âm thầm chờ mong trong lòng. "Tam tuyệt thần kiếm không phải ai cũng có tư cách chạm vào! Kẻ này chắc chắn sẽ bị kiếm khí làm bị thương!" Diệp Thanh Vân nhìn ba thanh kiếm đang bay lơ lửng trước mặt, không khỏi hai mắt sáng lên. Hàng tốt! Đây tuyệt đối là hàng tốt. Ngay cả một kẻ tay ngang như Diệp Thanh Vân cũng có thể nhìn ra. So với mấy cái danh kiếm mà Triệu Đỉnh mang tới trước đó, chắc là mạnh hơn rất nhiều. "Diệp công tử, đây là tam tuyệt thần kiếm, mỗi thanh đều có thể được xưng là tuyệt phẩm đương thời!" Thấy Diệp Thanh Vân có vẻ hứng thú, Triệu Đỉnh liền vội vàng giới thiệu. "Thanh này tên là Mặc Ngấn!" Triệu Đỉnh chỉ vào thanh kiếm bên trái nói ra. Thanh kiếm này tản ra ánh sáng đen kịt, khí tức trầm ổn cổ xưa. "Kiếm này có lịch sử lâu đời, do kiếm sư đỉnh cao nhất của Mặc gia chế tạo, cự tử Mặc gia đời trước từng dùng kiếm này trong mấy ngàn năm." Cự tử Mặc gia từng dùng kiếm! Diệp Thanh Vân nghe vậy càng cảm thấy hứng thú. Không khỏi nhìn kỹ thanh Mặc Ngấn này hơn. "Diệp công tử nếu thích, có thể thử cảm giác của thanh kiếm này." Triệu Đỉnh nói. Đồng thời cũng liếc nhìn Âu Dương Trường Phong phía sau. Âu Dương Trường Phong cũng nhìn Triệu Đỉnh một cái. Hai người đều cười lạnh trong lòng. Lát nữa sẽ có trò hay để xem. "Vậy ta thử một chút." Diệp Thanh Vân lập tức đưa tay, hướng về phía thanh kiếm Mặc Ngấn kia chụp lấy. Sau một khắc. Kiếm Mặc Ngấn đã ở trong tay Diệp Thanh Vân. Không có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra. Thuận lợi vô cùng. Âu Dương Trường Phong trong lòng giật mình. "Quái lạ!" "Người này lại có thể tiếp nhận kiếm khí của Mặc Ngấn?" Nhưng nghĩ lại. Không sao. Kiếm Mặc Ngấn là một trong tam tuyệt thần kiếm, khí tức bình hòa nhất. Đồng thời. Năm đó, vị kiếm sư kia khi rèn kiếm Mặc Ngấn, đã dung nhập niệm yêu phi công của Mặc gia vào kiếm ý của kiếm này. Cho nên thanh kiếm này chính là phi công chi kiếm. Tràn ngập nhân ái và bình thản. Chỉ cần là người mang chính khí, trong lòng có nhân ái, đều có thể nắm chặt thanh kiếm Mặc Ngấn này. "Người này chắc là vừa khéo hợp với kiếm ý của Mặc Ngấn, nên mới có thể nắm chặt được Mặc Ngấn." "Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, tuyệt đối không phát huy được uy lực thật sự của Mặc Ngấn." Âu Dương Trường Phong nghĩ vậy. Lúc này. Diệp Thanh Vân đã từ từ rút thanh kiếm Mặc Ngấn này ra khỏi vỏ. Thân kiếm đen kịt. Lại có hai đạo vân màu trắng, từ mũi kiếm kéo dài đến chuôi kiếm. Kỳ lạ nhất. Chính là mũi kiếm này. Lại không hề khai phong! Mặc Ngấn vô phong! Đây là một thanh kiếm chưa khai phong. Diệp Thanh Vân nhìn thanh kiếm Mặc Ngấn chưa khai phong, không khỏi gật nhẹ đầu. Cũng không để ý đến vẻ ngoài. "Mặc gia coi trọng kiêm ái phi công, kiếm này không khai phong, vô cùng phù hợp với lý niệm của Mặc gia." Diệp Thanh Vân nói như vậy. Vừa dứt lời. Đã thấy kiếm Mặc Ngấn đột nhiên đại phóng quang mang. Đồng thời thân kiếm cũng phát ra tiếng vù vù trầm thấp. Kiếm Mặc Ngấn chủ động phát ra một luồng kiếm khí, chủ động bám vào người Diệp Thanh Vân. Phảng phất... như đã chủ động nhận Diệp Thanh Vân làm chủ. Cảnh này, khiến những người Mặc gia có mặt đều ngây người. Nhất là Âu Dương Trường Phong, càng lộ vẻ mặt kinh hãi. Khó mà tin được. "Cái này...cái này...sao có thể?" Âu Dương Trường Phong trong lòng kinh hô không thôi. "Kiếm Mặc Ngấn lại chủ động nhận chủ? Người này rốt cuộc có lai lịch gì?" Cũng khó trách Âu Dương Trường Phong kinh ngạc như thế. Kiếm Mặc Ngấn tuy là một trong tam tuyệt thần kiếm, là thanh kiếm bình hòa, kín đáo nhất. Nhưng bậc cửa nhận chủ cực cao. Cần có thành tựu cực cao đối với lý niệm của Mặc gia. Phải tâm ý tương thông với kiếm Mặc Ngấn! Mới có thể khiến kiếm Mặc Ngấn nhận chủ. Cự tử Mặc gia đời trước, để kiếm Mặc Ngấn nhận chủ, đã mang kiếm Mặc Ngấn bên mình gần 300 năm. Chưa từng dùng Mặc Ngấn giết một người nào. Chưa từng để Mặc Ngấn ra khỏi vỏ dù một lần. Ngày đêm bầu bạn. Mới khiến Mặc Ngấn nhận chủ. Nhưng bây giờ. Kiếm Mặc Ngấn mới vào tay Diệp Thanh Vân, thời gian còn chưa đến một chén trà. Đã khiến kiếm Mặc Ngấn nhận chủ. Hơn nữa còn là kiếm Mặc Ngấn chủ động nhận chủ. Tựa như kiểu...kiếm Mặc Ngấn đuổi theo muốn đi nịnh bợ vị tân chủ nhân này vậy. Quá mức không hợp lẽ thường. Khiến Âu Dương Trường Phong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. "Chẳng lẽ ta nhìn lầm?" "Người này...chẳng lẽ là Mặc gia thánh nhân chuyển thế?" "Hay là nói...người này sớm đã có tu vi thánh nhân Mặc gia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận