Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 380: Đây là dưa hấu

Tư Mã Anh nhìn thấy cả sân toàn là thiên tài địa bảo. Tuyệt đại đa số đều là những thứ mà Tư Mã Anh chưa từng thấy. Ngay cả trong bảo khố của Tư Mã gia, cũng chỉ có hai ba cây như vậy mà thôi. Nhưng ở nơi này, chúng lại mọc thành từng đám, từng đám một. Giống như rau cải trắng không cần tiền vậy. Thật quá dọa người rồi. Nội tâm ba người Tư Mã Anh chấn động không thể tả. Bọn họ sâu sắc nghi ngờ, liệu mình có phải đã đi đến một thế giới khác không? Thỏ và Tam Yêu thấy ba người họ lộ vẻ kinh sợ, đều dương dương tự đắc, như thể toàn bộ số thiên tài địa bảo này là do chúng trồng ra vậy. "Nhìn thấy chưa? Đây là sân nhà của chủ nhân ta, nhưng các ngươi đừng có tùy tiện lộn xộn, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!" Thỏ mặt vênh váo nói. Chủ nhân! Lại là cái gọi là chủ nhân này! Trong lòng ba người Tư Mã Anh không khỏi kinh ngạc. Cái vị chủ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào? "Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!" Tư Mã Anh hít sâu một hơi, ép mình phải tỉnh táo lại. Nhưng chỉ cần đảo mắt qua một chút, nàng lại rối bời. Thế này thì làm sao mà tỉnh táo được nữa? Tư Mã Anh hận không thể nhào thẳng vào đống thiên tài địa bảo kia. Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc cũng giống vậy. Hai người thở hổn hển, đã có chút mất lý trí. Thấy tình hình không ổn, Tư Mã Anh vội vàng truyền âm thầm kín. "Không nên kích động!" Hai người nghe thấy Tư Mã Anh truyền âm, lúc này mới bừng tỉnh như từ trong mộng. Hai người phát giác, lưng áo mình đều đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa nãy, bọn họ quả thật đã nảy ra ý định trực tiếp cướp đoạt những thiên tài địa bảo này. Suýt chút nữa là không khống chế nổi bản thân. "Những thứ thiên tài địa bảo này không biết thật hay giả." Tư Mã Anh tiếp tục truyền âm cho hai người. "Cho dù là thật, cũng không thể làm càn, nếu không nhất định khó thoát thân." Hai người liên tục gật đầu. Lúc này, chị em Liễu gia đã đi ra. "Ồ? Các ngươi là ai vậy?" Liễu Thường Nguyệt tò mò hỏi. Tư Mã Anh chắp tay hành lễ. "Tại hạ là Tư Mã Anh, đến đây là vì bái kiến cao nhân trong núi." Liễu Thường Nguyệt vừa nghe là đến bái kiến Diệp Thanh Vân, cũng không có chút gì bất ngờ. Chị em nàng từ khi đi theo Diệp Thanh Vân, coi như là đã thấy nhiều chuyện kiểu này. Từ sớm đã thành quen rồi. "cô·ng t·ử đã xuống núi tham gia Tố Trai Hội rồi, phỏng chừng phải một lúc nữa mới về." Liễu Thường Nguyệt nói. Tư Mã Anh gật đầu, lộ vẻ tiếc nuối. "Vậy thật là quá không khéo rồi." Liễu Thường Nguyệt cười nói: "Không sao, c·ô·ng t·ử chắc hôm nay có thể về, ba vị không bằng cứ ở đây chờ nhé." Tư Mã Anh câu: "Như vậy có ổn không?" "Không sao đâu, chỗ này của c·ô·ng t·ử thường có khách đến, không sao cả." "Vậy được, thật sự là làm phiền rồi." Ba người Tư Mã Anh đành theo lời, ngồi xuống ghế đá. Hơn nữa, ba người vẫn quan sát xung quanh. Thiên tài địa bảo trong sân đành phải tạm thời không nhìn tới. Bọn họ rất sợ lại nhìn thêm vài cái, lòng tham lại nổi lên mà không kìm chế được. Ngoại trừ đống thiên tài địa bảo trong sân, thì khu nhà này dường như không có gì đặc biệt. Chỉ là một căn nhà nhỏ nông thôn rất bình thường, kiểu gì cũng thấy được. Nhưng không hiểu vì sao, Tư Mã Anh luôn cảm thấy nơi này còn có điều cổ quái. Nàng nhìn xung quanh, rất nhanh liền chú ý tới cửa phòng. "Ừ? Đây là......" Trên cửa phòng, dán hai bức môn thần họa. Hai bức tranh này khiến Tư Mã Anh rất để ý. Vẽ hai vị môn thần, nàng tự nhiên là không biết. Nhưng nàng cũng nhìn ra được, hai vị môn thần này uy vũ bất phàm, sát khí bức người. Chỉ cần nhìn chăm chú thôi, cũng đã có một cảm giác sợ hãi trong lòng. Hơn nữa, càng nhìn lâu, hai vị môn thần trên tranh liền như sống lại vậy. Tư Mã Anh kinh hãi trong lòng. Chỉ là hai bức môn thần họa mà thôi, vậy mà lại có thể khiến nàng cảm thấy hoảng hốt như vậy. "Bảo vật!" Tư Mã Anh kết luận, hai vị môn thần họa này, nhất định là bảo vật. "Ăn chút trái cây nha." Liễu Tinh Nguyệt bưng một đĩa dưa hấu đã cắt sẵn ra. "Đa tạ, chỉ là......" Tư Mã Anh nhìn dưa hấu trong đĩa, nhất thời có chút mờ mịt. Đây là cái thứ gì vậy? Sao đỏ như thế? Bên trên còn có nhiều điểm đen đen nữa? Nhìn có vẻ hơi buồn nôn. Giống như đầu ai bị cắt ra vậy. "Đây là dưa hấu, là do c·ô·ng t·ử trồng, cũng là c·ô·ng t·ử đặt tên." Liễu Tinh Nguyệt nói. Tư Mã Anh gật đầu. Lập tức cầm một miếng nhỏ nhất lên, vô cùng cẩn thận nếm thử. Kết quả vừa nếm. Ừ? Rất ngọt! Mắt Tư Mã Anh lập tức sáng lên. Cái thứ dưa hấu này, ăn ngon thật a. Cực kỳ ngọt! Mà lại mọng nước. Khiến người ta tức khắc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm khoan khoái. "Tứ tiểu thư, thứ này có ăn được không?" Thấy sắc mặt Tư Mã Anh đầy kinh ngạc, Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc không nhịn được hỏi. "Ăn được! Đồ tốt!" Tư Mã Anh nói. Hai người nghe vậy, cũng cầm mỗi người một miếng dưa hấu. Vừa ăn vào, hai người cũng kinh ngạc. Cái thứ đồ chơi này vậy mà ngon thế sao? Thật sự không thể tin được. Bọn họ chưa bao giờ ăn qua loại trái cây nào trong veo, mọng nước như thế này. Nhất thời, cả ba người đều nảy sinh hứng thú cực kỳ nồng hậu với dưa hấu. Răng rắc răng rắc răng rắc!!! Tư Mã Anh ba người trực tiếp ăn luôn cả vỏ dưa hấu. "Chỗ màu xanh lá cây này, lại không có vị gì cả." Tư Mã Nam chép miệng nói. Hai chị em Liễu gia bên cạnh dở khóc dở cười. "Ba vị, dưa hấu này chỉ ăn được chỗ màu đỏ thôi, chỗ đen kia là hạt dưa, phải nhả ra." "Còn phần dưới cùng này là vỏ dưa hấu, cũng không ăn được." Nghe xong lời này, ba người Tư Mã Anh đều có chút lúng túng. Mất mặt rồi. Thấy cả ba người đều còn vẻ chưa đã thèm, Liễu Tinh Nguyệt lại đi cắt thêm nửa quả dưa hấu mang ra. "Ba vị cứ từ từ thưởng thức nha." Tư Mã Anh đứng lên cảm ơn. "Đa tạ!" Ba người tiếp tục ngồi xuống ăn dưa. Lần này, ba người đã có kinh nghiệm. Nhả hạt dưa ra. Vỏ dưa cũng không gặm nữa. Chốc lát. Trong đĩa chỉ còn lại vỏ dưa hấu. Ba người đều ăn đến đỏ mặt, cả người như tỉnh táo hơn nhiều. "Ồ?" Đúng lúc này. Tư Mã Anh kinh ngạc cảm giác được, khí huyết trong cơ thể mình trở nên thập phần thông thuận, thể phách vô hình chung được tăng cường. Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc cũng có cảm giác tương tự. Khí huyết của bọn họ so với bình thường vận hành nhanh hơn, thông thuận hơn. Thể phách tăng cường ít nhất ba thành! Cả ba người mặt mày chấn kinh, nhìn nhau một phen. "Vừa rồi chúng ta ăn, chẳng lẽ là một loại thiên tài địa bảo?" Tư Mã Anh thì thầm. Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc đều gật gật đầu. "Nhất định là như vậy!" Nếu không phải là thiên tài địa bảo, sao lại có hiệu quả như thế? Thật sự còn tốt hơn nhiều so với mấy loại đan dược luyện thể ấy chứ. Nếu dùng đan dược, vậy còn phải tu luyện một thời gian mới có tác dụng. Mà ăn dưa hấu này, hoàn toàn là dựng sào thấy bóng. Nhất thời. Ngọn lửa trong lòng Tư Mã Anh bùng lên. Nàng quyết định trộm hết dưa hấu này về. Có bao nhiêu trộm bấy nhiêu! Còn cả những thiên tài địa bảo trong sân, với cả hai bức môn thần họa kia, đều sẽ bị trộm hết. Không chừa một thứ gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận