Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1139: Ta trực tiếp bày nát

Mục Dương Tử nghe vậy, có chút kỳ lạ nhìn Công Tôn Nam.
“Ngạch, các hạ quen biết Diệp công tử sao?”
“Tri âm đã lâu.”
“Vậy được.”
Mục Dương Tử trong lòng một trận lẩm bẩm.
Cái tên Công Tôn Nam này mục đích đến không rõ, rốt cuộc là có muốn để hắn cùng Diệp cao nhân gặp mặt hay không?
Mục Dương Tử cũng không dám tự tiện quyết định.
Liền lập tức đưa tin cho Tuệ Không.
Tuệ Không cùng Mục Dương Tử có ngọc giản đưa tin, có thể trực tiếp liên lạc.
Nếu có chuyện gì thì Mục Dương Tử cũng vẫn là liên lạc trước với Tuệ Không, sau đó Tuệ Không lại đi chuyển đạt cho Diệp Thanh Vân.
Dựa theo lời Diệp Thanh Vân mà nói để hình dung, Tuệ Không chính là thư ký đầu trọc của hắn.
Bất quá Diệp Thanh Vân kỳ thật càng thích nữ thư ký hơn.
Nhất là loại xuyệt tất đen ấy.
Chỉ tiếc…… Thế giới này tạm thời vẫn chưa tìm thấy tất đen.
Diệp Thanh Vân tính toán đợi khi nào, tự mình sẽ phát minh ra tất đen.
Sau đó để trăng gáy ráng mây mặc vào.
Khụ khụ! Nhất định sẽ rất thích!
Tuệ Không nhận được tin tức, liền đi hỏi Diệp Thanh Vân đang ở trong tu luyện.
“Danh gia Công Tôn Nam?”
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
“Ta không quen biết, tìm ta làm gì?”
“Nói là đến bái phỏng thánh tử.”
Diệp Thanh Vân bĩu môi.
“Không hiểu ra sao.”
Hắn nghĩ một chút.
Vẫn là tính gặp một lần.
Nhỡ người ta thật có chuyện gì thì sao.
“Ngươi đi mang người đến đây.”
“Vâng.”
Tuệ Không lúc này liền đi ra ngoài.
Không lâu sau.
Tuệ Không quay trở lại.
Phía sau đi theo Mục Dương Tử và Công Tôn Nam.
Diệp Thanh Vân liền đứng ở trong viện chờ đợi.
Thấy người đến, Diệp Thanh Vân chạy nhanh tới, hai tay để sau lưng, trên mặt mang theo một nụ cười trầm ổn.
Mà Công Tôn Nam cũng vừa nhìn đã thấy Diệp Thanh Vân.
Trong lòng thầm giật mình.
“Quả nhiên là chủ nhân Phù Vân sơn!”
“Quả thật không tầm thường.”
Mục Dương Tử lúc này giới thiệu đôi bên.
“Diệp công tử, vị này là truyền nhân danh gia, Công Tôn Nam.”
Công Tôn Nam lập tức tiến lên, hướng về phía Diệp Thanh Vân khom người cúi đầu.
“Lão hủ Công Tôn Nam, nghe danh Diệp công tử đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Diệp Thanh Vân vừa định khách sáo đôi câu.
Công Tôn Nam lại lập tức đứng dậy, trên mặt lại đổi sang một loại thần sắc khác.
“Lão hủ vẫn luôn nghe nói Diệp công tử ẩn cư ở Phù Vân Sơn trong Nam Hoang, hẳn là một bậc cao nhân ẩn thế vượt khỏi phàm trần thế tục.”
“Có điều Diệp công tử dường như liên tiếp tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngay cả Trung Nguyên nơi này, cũng nghe danh Diệp công tử như sấm bên tai, điều này dường như có vẻ rất trái ngược với hành vi ẩn cư thế ngoại của Diệp công tử.”
“Chẳng lẽ việc ẩn thế của Diệp công tử là giả, kỳ thực là mượn danh ẩn thế để muốn nổi danh thiên hạ? Tranh thủ sự chú ý của các phe?”
Lời vừa nói ra, Mục Dương Tử lập tức nhíu mày.
Đến rồi! Người của danh gia có con đường nhất quán là mở đầu bằng nghi vấn ngươi trước một trận.
Sau đó lại căn cứ theo câu trả lời của ngươi mà từng cái bác bỏ.
Cho đến khi khiến ngươi cứng họng nghẹn lời.
Cuối cùng đầu óc choáng váng, hoài nghi nhân sinh.
Mục đích của người danh gia là đạt được như vậy.
Mục Dương Tử ban đầu còn thấy kỳ quái, Công Tôn Nam này đến bái phỏng Diệp Thanh Vân là muốn làm cái gì.
Nguyên lai là một chuyện như vậy.
Sớm biết như thế, ta đã không cần đem chuyện này nói cho Diệp Thanh Vân bên này, tự ta trực tiếp đuổi Công Tôn Nam này đi là được.
Hy vọng Diệp cao nhân sẽ không vì câu hỏi của Công Tôn Nam mà tức giận.
Cùng người danh gia tranh luận, kiêng kỵ nhất chính là tức giận.
Tức giận sẽ làm rối loạn tâm thần, từ đó càng dễ rơi vào bẫy của người danh gia.
Thời thượng cổ, lúc danh gia còn tương đối hưng thịnh, có cường giả danh gia nhờ vào ba tấc lưỡi không nát, một ngày liền biện luận năm vị bán thánh.
Khiến năm vị bán thánh kia phun máu tươi, từng người tâm thần hoảng hốt, ngàn năm cũng không hồi phục lại được.
Hiện tại.
Mục đích của Công Tôn Nam đã rõ ràng, là muốn dựa vào cơ biện chi thuật của danh gia để nhằm vào Diệp Thanh Vân.
Quả thật là người đến không có ý tốt.
Sắc mặt của Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không bên cạnh cũng biến đổi.
“Ngươi là ai? Dám nghi vấn Diệp công tử?”
Kiếm Thiên Minh trực tiếp quát lớn nghiêm nghị.
Hắn hiện tại đối với Diệp Thanh Vân vô cùng kính ngưỡng.
Trong lòng Kiếm Thiên Minh, Diệp Thanh Vân chính là sự tồn tại giống như thần linh.
Sao có thể cho người khác đến nghi vấn?
Công Tôn Nam hoàn toàn không để ý đến lời quát lớn của người ngoài.
Chỉ mỉm cười.
“Lão hủ không có ác ý, chỉ cảm thấy hành vi trước đây của Diệp công tử không hợp với lẽ thường, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nên mới có nghi hoặc này.”
“Đương nhiên, nếu Diệp công tử không cách nào trả lời câu hỏi của lão hủ, thì lão hủ cũng sẽ không nói thêm nữa.”
Nói xong, Công Tôn Nam liền như cười như không nhìn Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân cũng đang nhìn lão già có chòm râu dê này.
Là đại tông sư của giới lừa gạt, Diệp Thanh Vân sao có thể không nghe ra ý trong lời nói của lão già này?
Nghĩ chèn ép ta Diệp Thanh Vân? Ha ha! Ngươi còn kém chút nữa đấy.
Diệp Thanh Vân không hề tức giận, cười mời Công Tôn Nam và Mục Dương Tử ngồi xuống.
“Vừa rồi Công Tôn lão tiên sinh nói, ta Diệp mỗ ẩn cư thâm sơn, lại còn đi khắp nơi, dường như có hiềm nghi dẫn tới sự chú ý của các bên thế lực đúng không?”
Công Tôn Nam gật đầu.
“Vậy ta muốn hỏi Công Tôn lão tiên sinh, dù cho ta có ý nghĩ như vậy thì sao?”
“Ai nói ẩn cư thâm sơn là không thể liên hệ với các bên thế lực?”
“Chẳng lẽ, việc ta liên hệ với các bên thế lực là đã vi phạm phải giới luật gì không thể vượt qua sao?”
Đổi lại là người tầm thường, bị Diệp Thanh Vân hỏi lại như vậy, e là không có lời nào để nói.
Nhưng Công Tôn Nam dù sao cũng không phải hạng người tầm thường.
Hắn là truyền nhân của danh gia, cũng là người duy nhất có thể lấy ra dùng được của danh gia hiện tại.
Tự nhiên không thể dễ dàng bị trấn áp như vậy.
Công Tôn Nam mỉm cười, vuốt râu.
“Ẩn cư thâm sơn, cũng không phải là không thể liên hệ với thế giới, nhưng nhiều lần tiếp xúc với thế giới bên ngoài như Diệp công tử thì căn bản không hề có ý nghĩa của ẩn cư.”
“Vậy lão hủ có thể cho rằng, hành vi của Diệp công tử là đang lừa đời lấy tiếng?”
Bốn chữ này vừa ra, sắc mặt của Mục Dương Tử bên cạnh lập tức thay đổi.
“Công Tôn Nam, ngươi chú ý ngôn từ của mình, Diệp công tử là khách quý của Thái Huyền Ảo Phủ ta, không cho phép ngươi mạo phạm như vậy!”
Công Tôn Nam ha ha cười một tiếng.
“Người của danh gia, không gì cấm kỵ, nghĩ gì thì nói nấy.”
“Nếu Diệp công tử cảm thấy lời của lão hủ không đúng, có thể biện luận một phen, nếu có thể khiến lão hủ tâm phục khẩu phục, lão hủ lập tức rời đi.”
Diệp Thanh Vân liếc nhìn Công Tôn Nam bằng ánh mắt cổ quái.
Còn ánh mắt của người sau thì sắc bén như đuốc, thập phần thản nhiên đối mặt với Diệp Thanh Vân.
“Ngươi nói ta lừa đời lấy tiếng?”
“Ha ha, nếu xét theo hành vi trước đây của Diệp công tử mà nói thì đã có ý lừa đời lấy tiếng.”
“Hả, ngươi nói thế thì chính là vậy hả.”
Diệp Thanh Vân xua tay.
Trực tiếp tỏ ra bất cần đời.
Lần này, trái lại khiến Công Tôn Nam thật không ngờ.
Người bình thường bị mình ép như vậy, chẳng phải đều nên cuống cuồng mặt trắng ra sức giải thích một phen sao?
Sao ngươi lại trực tiếp tỏ ra bất cần đời rồi? Ít nhất cũng phải phản bác một chút chứ.
Tuệ Không bên cạnh thì mang theo nụ cười, nghĩ thầm không hổ là thánh tử.
Một kẻ tầm thường của danh gia sao có thể làm thánh tử rối loạn được.
Chiêu lấy nhu thắng cương này của thánh tử, quả nhiên đã đạt đến cảnh giới cao thâm, vận dụng đến mức cực hạn rồi.
Ai đến cũng không ăn thua.
Diệp Thanh Vân là nhân vật hạng nào chứ?
Luận về lừa dối? Luận về múa mép khua môi? Ta Diệp Thanh Vân xuất đạo đến nay chưa từng bị đánh bại.
Ngươi nghĩ Diệp Thanh Vân ta có thể sống đến bây giờ là dựa vào cái gì? Vận may sao? Hoàn toàn sai!
Cái mạng chó này của ta có thể sống đến bây giờ chính là dựa vào cái miệng. Không biết bao nhiêu người đã bị cái miệng này của ta lừa đến tàn phế rồi.
“Ngạch, Diệp công tử……” Công Tôn Nam còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Diệp Thanh Vân lại không cho hắn cơ hội này nữa.
“Danh gia giỏi biện luận, ta đây trái lại có một vấn đề muốn thỉnh giáo Công Tôn tiên sinh.”
“Bất quá vấn đề của ta, nếu Công Tôn tiên sinh không trả lời được, thì cái danh hiệu truyền nhân danh gia của Công Tôn tiên sinh có phải cũng coi như là hạng người lừa đời lấy tiếng?”
Diệp Thanh Vân cố ý nói ra như vậy.
Sắc mặt Công Tôn Nam khẽ biến.
Hắn thân là truyền nhân danh gia, kiêng kỵ nhất là việc người khác nói danh gia lừa đời lấy tiếng.
Một khi bị gán cho cái danh đó, e là sự truyền thừa của danh gia sẽ không còn lâu nữa, chỉ sợ là tan thành mây khói.
“Diệp công tử cứ việc hỏi.”
Công Tôn Nam nói.
Diệp Thanh Vân mỉm cười.
Đã mắc câu rồi.
Chỉ thấy Diệp Thanh Vân vỗ túi càn khôn, lấy ra một món đồ vật.
Đặt lên bàn đá.
Mọi người nhìn kỹ lại.
Đều ngẩn ra.
Một quả trứng gà?
Đây là ý gì?
“Công Tôn tiên sinh, ta muốn hỏi ngươi một câu, trên đời này có gà trước hay là có trứng trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận