Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2466 gây họa tới các phương

Chương 2466: Gây họa tới các phương
Cảnh tượng Đạo Cảnh Huyền Tông chi chủ vẫn lạc đã được rất nhiều tu sĩ tận mắt chứng kiến.
Tất cả mọi người đều khó có thể tin rằng Đạo Cảnh Huyền Tông chi chủ, người được vinh danh là vô địch thiên hạ, vậy mà lại vẫn lạc nhanh như vậy.
Trước mặt hai con yêu ma kinh khủng kia, hắn thậm chí còn không có sức phản kháng gì, chỉ trong khoảng thời gian chưa tới một chén trà công phu, liền cả người lẫn bảo vật đều bị tiêu diệt.
Chết quá nhanh.
Sự vẫn lạc của Đạo Cảnh Huyền Tông chi chủ cũng đã đánh nát hy vọng cuối cùng của tất cả mọi người trên Thiên Mông Đại Lục.
Ngay cả vị Huyền Tông chi chủ vô địch thiên hạ này còn rơi vào kết cục như vậy, toàn bộ đại lục còn ai có thể đối phó với những yêu ma kinh khủng này?
Tuyệt vọng!
Sợ hãi!
Vô số tu sĩ trên Thiên Mông Đại Lục đều rơi vào tuyệt vọng triệt để, hoàn toàn không nhìn thấy một tia hy vọng nào.
Trận tai bay vạ gió này đã hoàn toàn quét sạch khắp đại lục.
Nơi dị ma đi qua, sinh linh lầm than, đất đai khô cằn khắp chốn.
Sinh linh trên toàn bộ Thiên Mông Đại Lục đã đứng trước tai họa ngập đầu.
Chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Những dị ma này không có tổ chức gì, chỉ tản ra giết chóc lung tung trên Thiên Mông Đại Lục. Nếu vận khí tốt thì có thể tránh được một kiếp, tạm thời sống sót.
Nếu vận khí không tốt, gặp phải chúng thì cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Mà Đạo Cảnh Huyền Tông mất đi tông chủ cũng cực kỳ khủng hoảng, toàn bộ tông môn chỉ còn lại một vị phó tông chủ cảnh giới Tiên Nhân trấn giữ.
Mặc dù tông môn còn chưa tan rã, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn.
Vị phó tông chủ Tiên Nhân kia rõ ràng ý thức được rằng nhóm người mình tuyệt đối không ngăn cản nổi những yêu ma kinh khủng này.
Chỉ có thể cầu viện!
Về phần đối tượng cầu viện, cũng chỉ có Đại Bụi Tiên Vực.
Thỉnh mời các Tiên Nhân trong tiên vực hạ phàm, đến đây giải cứu Thiên Mông Đại Lục, trấn áp những yêu ma đáng sợ này.
“Chư vị yên tâm, ta sẽ phi thăng lên Đại Bụi Tiên Vực, mời Tiên Nhân đến tương trợ!” Vị phó tông chủ Tiên Nhân còn sót lại kia lưu lại một câu như vậy, sau đó liền tiến hành phi thăng ngay trong Đạo Cảnh Huyền Tông.
Ông!!!
Một vầng tiên quang giáng lâm, bao phủ toàn bộ Đạo Cảnh Huyền Tông, ngay sau đó dưới sự chú mục của mọi người, vị phó tông chủ kia phi thăng đi trong tiên quang.
“Phó tông chủ nếu có thể mời Tiên Nhân hạ phàm, thì nhất định có thể tiêu diệt hết đám yêu ma này!” “Đúng vậy! Chúng ta còn có hy vọng!” “Mau chóng đem tin tức tốt này truyền khắp đại lục, để tu sĩ các nơi trên đại lục cố gắng ẩn tránh, chờ đợi các Tiên Nhân hạ phàm!” Tin tức rất nhanh được truyền khắp các nơi trên đại lục, khiến cho những tu sĩ ở nơi chưa bị dị ma xâm nhập cảm thấy được an ủi trong lòng.
Đúng vậy.
Mặc dù Đạo Cảnh Huyền Tông bất lực trong việc ngăn cản những yêu ma này, nhưng vẫn còn các Tiên Nhân của Tiên giới mà.
Chỉ cần mời được Tiên Nhân hạ phàm, những yêu ma này dù khủng bố đến đâu cũng có gì đáng sợ?
Ngày đầu tiên sau khi vị phó tông chủ kia phi thăng, chúng tu sĩ trên Thiên Mông Đại Lục trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Sang ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn như cũ, chỉ có điều sự tàn phá bừa bãi của đám dị ma không hề dừng lại.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đã có gần một nửa lãnh thổ đại lục bị đám dị ma càn quét qua.
Thương vong nhiều đến mức đã không cách nào tính toán được nữa.
Mà đến ngày thứ tư, những người may mắn sống sót trên Thiên Mông Đại Lục vẫn không thấy có Tiên Nhân nào hạ phàm.
Lần này, những người may mắn sống sót có chút sốt ruột.
Đã phi thăng được bốn ngày rồi, theo lý mà nói thì ngay ngày đầu tiên đã có thể báo sự tình cho các Tiên Nhân ở Đại Bụi Tiên Vực biết.
Lẽ ra đã sớm có thể xuống đối phó với đám yêu ma này rồi.
Cớ sao liên tiếp bốn ngày lại hoàn toàn không có động tĩnh gì?
Điều này không hợp với lẽ thường nha.
“Có lẽ các Tiên Nhân cần mưu tính chuẩn bị, chắc là cũng sắp tới rồi!” Cũng có người tự an ủi mình như vậy.
Nhưng đợi thêm hai ngày nữa, vẫn không có một vị Tiên Nhân nào xuống Thiên Mông Đại Lục.
Cũng chính trong hai ngày ngắn ngủi này, lại có không biết bao nhiêu người chết thảm trong tay dị ma.
Chờ đợi là dày vò!
Huống chi là kiểu chờ đợi mà mỗi ngày trôi qua đều phải đối mặt với tai họa ngập đầu, càng khiến người ta thống khổ không gì sánh được.
“Hắn căn bản không có đi cầu cứu viện, chỉ là trốn khỏi Thiên Mông Đại Lục, một mình chạy đến Đại Bụi Tiên Vực lánh nạn!” Có người trong cơn tức giận và tuyệt vọng, đã thốt ra lời như vậy.
Một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng.
Các tu sĩ khác trên đại lục cũng lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy!
Nếu thật sự là đi cầu viện, làm sao có thể nhiều ngày như vậy mà không có một chút động tĩnh nào?
Tuyệt đối là vị phó tông chủ kia căn bản không có ý định cầu viện, chỉ là một mình bỏ chạy đến Tiên Vực mà thôi.
Luận điệu này ngày càng lan rộng, cũng khiến các tu sĩ may mắn sống sót vốn đã khó khăn lắm mới nhen nhóm được chút hy vọng, lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Thậm chí lần này, bọn họ đã có chút chết lặng.
Có người trực tiếp tự kết liễu, để tránh phải chịu độc thủ của đám dị ma kia.
Cũng có người trực tiếp trốn sâu vào lòng đất, muốn dùng cách này để tránh né dị ma.
Lại có người thừa dịp dị ma chưa tới, trực tiếp làm càn làm bậy, hưởng lạc một phen rồi chết.
Nói tóm lại, các tu sĩ mất đi hy vọng đã hoàn toàn hỗn loạn.
Cho dù là Đạo Cảnh Huyền Tông, tông môn đệ nhất đại lục, cũng khó mà còn uy tín gì nữa, thậm chí ngay cả nội bộ Đạo Cảnh Huyền Tông cũng đã lòng người hoang mang, người bỏ trốn đâu đâu cũng có.
Mà đúng vào lúc mọi người cho rằng không còn chút hy vọng nào.
Một đạo hào quang từ chân trời rơi xuống, chiếu rọi vạn dặm bầu trời.
Kèm theo đó là từng luồng tiên khí nồng đậm tinh thuần, cùng từng trận tiên quang chói mắt phi phàm.
Tiên Nhân hạ phàm!
Các tu sĩ may mắn sống sót trên Thiên Mông Đại Lục ngây ngẩn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn từng đạo tiên quang sáng chói, trong lòng cực kỳ chấn kinh.
Mà đám dị ma đang tàn phá bừa bãi trên mặt đất dường như đã nhận ra sự tồn tại của các Tiên Nhân, lập tức ngẩng lên gầm rú về phía bầu trời.
Những dị ma biết bay càng bay thẳng về hướng tiên quang xuất hiện.
Giây sau.
Chỉ thấy trong tiên quang sáng chói đó, đột nhiên hiện lên hơn ngàn bóng người.
Mỗi một bóng người đều lượn lờ tiên khí thuần khiết không gì sánh được.
Hơn ngàn vị Tiên Nhân chân chính!
Trong đó, bảy người dẫn đầu rõ ràng có tu vi Thái Ất Kim Tiên.
Còn có hơn trăm vị Kim Tiên, số còn lại đều ở cảnh giới Huyền Tiên.
Đội hình bậc này được coi là phi thường lợi hại.
Dù sao Đại Bụi Tiên Vực cũng không phải là Cửu Trọng Tiên Đình, Thái Ất Kim Tiên đã là cường giả đỉnh cao trong một phương Tiên Vực.
Lập tức đến bảy vị Thái Ất Kim Tiên, cộng thêm hơn trăm Kim Tiên và hơn ngàn Huyền Tiên, đủ để nhìn ra sự coi trọng của Đại Bụi Tiên Vực đối với Thiên Mông Đại Lục.
Nếu không đã chẳng phái nhiều Tiên Nhân hạ phàm như vậy.
Một đoàn dị ma biết bay bay tới gần, chỉ thấy một người trong số các vị Thái Ất Kim Tiên kia lập tức xuất thủ, tiên kiếm quét sạch tứ phương, kiếm quang tràn ngập bầu trời.
Chém giết bảy tám phần đám dị ma bay tới.
Số dị ma lẻ tẻ còn lại cũng bị các Tiên Nhân khác tiện tay giải quyết.
Dù sao cũng là Tiên Nhân đến từ thượng giới, bất luận là tu vi hay thực lực, đều không phải Tiên Nhân trên Thiên Mông Đại Lục có thể sánh bằng.
Mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng các vị tiên của Đại Bụi Tiên Vực lại không hề tỏ ra nhẹ nhõm chút nào, cho dù là bảy vị Thái Ất Kim Tiên kia, ai nấy cũng đều có thần sắc hơi ngưng trọng.
“Không ngờ dị ma chi loạn ở nơi này cũng nghiêm trọng như vậy.” Vị Thái Ất Kim Tiên vừa xuất thủ trầm giọng nói.
Bọn họ sở dĩ phải mất mấy ngày mới đến được Thiên Mông Đại Lục không phải vì cố ý kéo dài, càng không phải là không muốn cứu viện Thiên Mông Đại Lục.
Mà là vì Đại Bụi Tiên Vực cũng gặp phải dị ma xâm nhập.
Đồng thời tình hình cũng nghiêm trọng tương tự.
Cho dù là giờ phút này, các Tiên Nhân trong Đại Bụi Tiên Vực vẫn đang khổ chiến cùng dị ma.
Sau khi vị phó tông chủ kia phi thăng lên, đúng là muốn cầu cứu, nhưng thật không ngờ bên trong Đại Bụi Tiên Vực cũng đang bị dị ma tàn phá bừa bãi.
Vị phó tông chủ đó lên không lâu thì đã thảm tử dưới độc thủ của dị ma.
May mắn trước khi chết hắn đã dùng một viên Ngọc Giản ghi chép lại sự tình ở Thiên Mông Đại Lục, đồng thời có Tiên Nhân phát hiện Ngọc Giản còn sót lại của hắn, mới biết được Thiên Mông Đại Lục đang đứng trước tai họa ngập đầu.
Lúc này mới có thể phái người xuống cứu viện Thiên Mông Đại Lục.
Nhóm Tiên Nhân bọn họ cũng là được điều động tạm thời, không thể ở lâu, phải mau chóng giải quyết dị ma trên Thiên Mông Đại Lục, sau đó quay về đối phó dị ma trong Đại Bụi Tiên Vực.
Mà tình huống tương tự không chỉ xảy ra ở Đại Bụi Tiên Vực và Thiên Mông Đại Lục.
Mấy đại Tiên Vực khác, cùng các thế giới phàm trần khắp nơi, đều đang gặp phải dị ma xâm nhập.
Quy mô lớn, thương vong nhiều, đã đến mức khiến toàn bộ Cửu Thiên Thập Địa đều rơi vào rung chuyển.
Tình huống như vậy, Tiên Đình há lại không biết?
Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ đã sớm nhận ra tình hình ở các nơi, lại thêm bẩm báo của các Tiên Quân chưởng quản các nơi, khiến Tiên Đình cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Tiên Đình lập tức phái ra rất nhiều Thiên Binh Thiên Tướng, cùng các lộ thần tiên tiến về các Tiên Vực.
Bình định dị ma chi loạn.
Thậm chí ngay cả bên Tây Thiên Cực Lạc cũng phái ra rất nhiều tăng lữ và Phật đến tương trợ.
Có thể nói là Tiên Đình và Tây Thiên liên thủ đối kháng dị ma chi loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận