Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 569: Lão khất cái e ngại

Chương 569: Lão ăn mày sợ hãi Lão ăn mày lạnh run cầm cập.
Diệp Thanh Vân mặt mày hoang mang.
Không ai nói gì, bầu không khí có vẻ hơi kỳ lạ.
Có thể càng như thế, lão ăn mày lại càng sợ hãi.
Hắn quỳ rạp xuống đó, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Chỉ cảm thấy bốn phía tràn ngập một luồng uy áp khó mà tưởng tượng, ép đến hắn cơ hồ muốn không thở nổi.
Đây là uy áp của cao nhân sao?
Không ngờ lại khủng bố đến vậy!
Trong lòng lão ăn mày kinh hãi vô cùng.
Hắn cũng là tu vi Quy Khiếu Cảnh mà.
Nhưng giờ phút này, dưới luồng uy áp này, chỉ cảm thấy bản thân nhỏ bé như một con kiến.
Dường như chỉ cần Diệp Thanh Vân muốn, cũng không cần động thủ, chỉ cần luồng uy áp này, là có thể nghiền nát lão ăn mày đến chết.
Mà thời gian trầm mặc càng lâu, luồng uy áp này dường như càng mạnh.
Mồ hôi lạnh của lão ăn mày tuôn ra như tắm.
Thân thể cũng gần như dán sát xuống đất.
Trên mặt thậm chí đã hiện ra vẻ thống khổ không chịu nổi.
“Cao nhân tha mạng!” Hắn cuối cùng không nhịn được nữa.
Lên tiếng cầu xin tha thứ.
Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu.
Lão già này có phải có chút bệnh nặng không?
Ta có làm gì đâu, sao đột nhiên lại mở miệng cầu xin tha thứ rồi?
Bệnh tật gì thế này?
“Ờ, ngươi đứng lên rồi nói chuyện đã.” Diệp Thanh Vân lên tiếng.
Hắn vừa mới mở miệng, uy áp xung quanh lập tức tan biến.
Lão ăn mày thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
Hắn nghĩ thầm, tu vi của Diệp Cao Nhân quả nhiên là thâm sâu khó lường.
Uy áp cường thịnh như thế, nói thu liền thu, đủ thấy thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới mà lão ăn mày căn bản không thể đoán được.
“Cao nhân, lão ăn mày không dám đứng lên.” Lão ăn mày nơm nớp lo sợ nói.
Diệp Thanh Vân có chút cạn lời.
“Ngươi đứng lên đi, ngươi cứ nằm sấp như vậy, ta nói chuyện với ngươi rất tốn sức, ngươi biết không?” Lão ăn mày lúc này mới vội vàng đứng lên.
Chỉ nhìn bộ dạng kia của hắn, đã là triệt để bị Diệp Thanh Vân dọa sợ.
Đứng trước mặt Diệp Thanh Vân lúc này, ngoan ngoãn như đứa trẻ to xác vậy.
Tuy nhiên đứa trẻ to xác này tuổi tác quả thật hơi cao.
“Ngươi đừng gọi ta cao nhân, ta giờ nghe thấy hai chữ cao nhân là sợ, chỉ định không có chuyện gì tốt.” Diệp Thanh Vân còn nói thêm.
Lão ăn mày liên tục gật đầu.
“Đã biết Diệp công tử!” Diệp Thanh Vân lúc này mới lộ vẻ hài lòng.
Công tử, xưng hô này rất phù hợp với Diệp Thanh Vân ta rồi.
Ai bảo ta phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong cơ chứ?
“Hồng bang chủ, Cái Bang các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại đi tấn công Thiên Võ Vương Triều cùng Phượng Múa Vương Triều đô thành vậy?” Diệp Thanh Vân ngược lại không quên chính sự.
“Ta có nghe nói, nữ đế Võ Liên Thiên bị đệ tử Cái Bang các ngươi làm cho phải đào tẩu, Võ Hoàng Đông Phương Túc cũng suýt bị Cái Bang các ngươi bắt đi.” “Cái Bang các ngươi gây chuyện lớn như vậy là làm cái gì?” Lão ăn mày có chút không biết nói gì.
Việc Cái Bang làm, lão ăn mày kỳ thực đều biết.
Hơn nữa cũng đều do hắn cho phép.
Dù sao hắn là bang chủ Cái Bang, nếu ngay cả thuộc hạ làm gì cũng không biết, thì quá thất bại rồi.
Nhưng giờ bị Diệp Thanh Vân hỏi, lão ăn mày lại có chút khó nói rồi.
Hắn nghe ra được, Diệp Thanh Vân có phần không hài lòng về hành vi của Cái Bang.
“Công tử, Cái Bang ta… Là vì thiên hạ cùng khổ bách tính, nên mới…” Lão ăn mày ấp úng nói.
Diệp Thanh Vân trợn mắt.
“Ngươi dẹp đi cho ta.” “Loại khẩu hiệu này ngươi hô hào ở chỗ khác thì thôi, ở trước mặt ta thì đừng có mà hét nữa.” Lão ăn mày mặt đầy lúng túng.
“Hồng bang chủ, các ngươi thật sự vì thiên hạ cùng khổ bách tính, thì đã không làm nhiều chuyện như vậy rồi, cũng không dung túng cho đệ tử Cái Bang làm xằng làm bậy.” “Ngươi không xem xem, đệ tử Cái Bang ở các nơi đã làm bách tính bị tai họa thành bộ dạng gì rồi?” “Giờ bách tính thấy ăn mày, liền như thấy cướp, ngươi còn nói vì cùng khổ bách tính?” “Theo ta thấy, Cái Bang các ngươi chính là đánh cái chiêu bài vì bách tính, mà làm mấy chuyện thương thiên hại lý thôi.” Vài câu nói khiến lão ăn mày cứng họng, đỏ mặt tía tai.
Nếu đổi là người ngoài, lão ăn mày có thể dễ dàng tha thứ cho người khác mỉa mai trách mắng mình như vậy sao?
Nhưng đối mặt với Diệp Thanh Vân, lão ăn mày một tiếng rắm cũng không dám hé.
Chỉ có thể thành thật chịu đựng.
Mà Diệp Thanh Vân kỳ thật cũng có chút lo lắng, rất sợ mình nói quá mức, làm cho lão ăn mày giận dữ.
Cho nên hắn vừa nói, một bên cũng quan sát phản ứng của lão ăn mày.
Thấy hắn mặt hổ thẹn không chịu nổi, mảy may không có vẻ tức giận, lúc này mới yên tâm tiếp tục nói tiếp.
“Công tử dạy bảo là phải.” Lão ăn mày đắng chát không chịu nổi.
Diệp Thanh Vân thở một hơi.
“Hồng bang chủ, đệ tử Cái Bang cứ như vậy thì chỉ sợ sẽ làm Nam Hoang rơi vào đại loạn, vẫn là nhanh chóng thu tay lại đi.” Đây đã là giới hạn Diệp Thanh Vân có thể làm.
Khuyên nhủ lão ăn mày, còn việc lão ăn mày sẽ làm thế nào, thì không phải chuyện Diệp Thanh Vân có thể quản.
“Công tử yên tâm, lão ăn mày biết phải làm thế nào!” Lão ăn mày vỗ ngực nói.
Hắn cầm ra ngọc giản truyền tin, sau đó lập tức truyền mệnh lệnh cho các trưởng lão Cái Bang.
Rất nhanh, các trưởng lão Cái Bang ở các nơi đều nhận được mệnh lệnh của lão ăn mày.
Rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Dừng tay? Bang chủ sao đột nhiên hạ lệnh dừng tay?” “Còn muốn ta rời khỏi hoàng cung Phượng Múa Vương Triều? Không cho ta hưởng thụ một phen trong hoàng cung.” “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Rất nhiều người Cái Bang cảm thấy không hiểu.
Bọn họ vất vả lắm mới có cục diện hiện tại, chính là muốn tiếp tục làm tới cùng.
Không ngờ bang chủ Hồng Thất Công lại ra lệnh muốn bọn họ dừng tay.
Chuyện này ai có thể chấp nhận được?
Nhưng đây là mệnh lệnh của lão ăn mày, không có chỗ cho bất kỳ sự thương lượng nào.
Tất cả trưởng lão Cái Bang chỉ có thể tuân theo.
Ban đầu, những kẻ ăn mày tùy ý làm bậy trong hoàng cung Phượng Múa Vương Triều, lần lượt bị lôi ra.
Sau đó từ từ rời khỏi đô thành.
Bất quá qua trận chiến này, đô thành Phượng Múa Vương Triều cũng tổn thất nguyên khí nặng nề, bách tính kẻ trốn người chết.
Cả đô thành, một mảnh hỗn độn.
Hơn nữa, bởi vì nữ đế Võ Liên Thiên chọn lựa sống cho chính mình, không còn bị trói buộc với Phượng Múa Vương Triều nữa, khiến cho Phượng Múa Vương Triều không có hoàng đế tọa trấn.
Sau khi ăn mày rút đi, vài người trong hoàng tộc Võ Thị có huyết mạch, bắt đầu tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Khiến Phượng Múa Vương Triều từ loạn ăn mày, đột nhiên biến thành loạn đoạt vị.
Mà đây cũng là khởi đầu cho Phượng Múa Vương Triều đi đến đường cùng.
Trên Phù Vân Sơn, lão ăn mày mặt lấy lòng nhìn Diệp Thanh Vân.
“Công tử, tại hạ đảm bảo, sau này Cái Bang tuyệt đối không làm xằng làm bậy!” Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Vậy thì tốt nhất.” Diệp Thanh Vân vừa dứt lời.
Liền nghe dưới núi truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm.
Dường như có người đang giao thủ.
Giờ khắc này.
Ngoài cổng Thiếu Lâm Tự dưới núi.
Hai tay Tuệ Không tạo thành chữ thập, chân mày nhíu chặt, nhìn hai bóng người phía trước.
Hai người này quần áo rách nát, đều là dáng vẻ ăn mày, một người thân hình cao gầy, như cây gậy trúc.
Một người béo nục nịch, như quả bí đao.
Hai bên hông hai người đều có chín túi vải rách.
Rõ ràng là hai trong số chín đại trưởng lão.
Hai đại Luyện Thần Cảnh!
Mà vừa rồi có động tĩnh, chính là do hai vị trưởng lão Luyện Thần Cảnh này giao đấu với Tuệ Không tạo ra.
“Hay cho cái lũ lừa trọc, không ngờ thực lực không tệ, có thể đỡ được một kích liên thủ của hai ta.” Trưởng lão mập mạp nhếch miệng cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận