Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1176: Quạ ẩn lạc bại

“Ta thật sự là tức á, biết ngay cái loại gà mờ như ngươi chơi không nổi mà!” Diệp Thanh Vân vừa chửi vừa phun nước bọt.
Đồng thời tay hắn đột ngột vỗ vào túi trữ đồ.
Một cây búa gầm rú lao ra.
Đi chết đi!
Rầm!!!
Bàn tay khô héo đánh úp của Quạ Ẩn, bị cây búa Diệp Thanh Vân quăng tới nện trúng.
Bàn tay khô quắt vốn đã gầy gò, lần này bị nện cho biến dạng luôn.
Còn bản thân Quạ Ẩn thì bị chấn lùi liên tục.
Trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Lão tỷ, giao cho ngươi đó!” Diệp Thanh Vân hét lớn một tiếng, ôm Đại Mao vội vàng chạy t·r·ố·n đến chỗ xa.
“Công tử yên tâm!” Giọng của Trần Vân Hương từ bên trong cây búa vọng ra.
Ngay sau đó.
Thân ảnh của Trần Vân Hương xuất hiện theo cây búa.
Quạ Ẩn kinh hãi tột độ.
“Cường giả Quỷ tộc?” Trần Vân Hương ra tay vô cùng dứt khoát, không hề nhiều lời vô ích.
Một vuốt quỷ hung hãn, hướng Quạ Ẩn vồ chụp tới.
Quạ Ẩn cảm nhận được sự kh·ủ·n·g b·ố từ vuốt quỷ này.
Một kích này đã vượt quá cao thủ vấn đỉnh, có thể sánh với Bán Thánh!
Quạ Ẩn lập tức lùi lại phía sau.
Nhưng vuốt quỷ thế tới cực nhanh, chớp mắt đã vồ trúng người Quạ Ẩn.
Cả người Quạ Ẩn giống như diều đ·ứ·t dây, bay thẳng ra ngoài.
Sương mù đen bao phủ xung quanh phi thuyền cũng bị đuổi tản đi không còn một mống.
Trần Vân Hương đuổi sát theo Quạ Ẩn mà đến.
Khuôn mặt trắng bệch của Quạ Ẩn giờ đã trở nên vô cùng khó coi.
“Bên người người này, lại còn có một pho tượng Quỷ tộc cường giả che chở!” Cảm nhận được tiếng gió xé phía sau, lòng Quạ Ẩn thắt lại.
Lập tức thi triển bí p·h·áp của bản thân.
Thân hình hắn đột nhiên biến thành một đám quạ đen, tứ tán ra.
Hơn nữa, mỗi một con mắt của quạ đen đều hiện ra hình xoáy nước, cùng nhìn về phía Trần Vân Hương.
Nhưng Trần Vân Hương hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Quỷ trảo vung lên, đàn quạ lập tức bị đánh tơi tả.
Chân thân của Quạ Ẩn cũng bị ép hiện nguyên hình.
“Vì sao ảo t·h·u·ậ·t của ta lại không có tác dụng với nó?” Trong lòng Quạ Ẩn kinh hãi.
Hắn không biết rằng, Trần Vân Hương tuy là Quỷ tộc, nhưng lại không phải Quỷ tộc tầm thường.
Quỷ thể của nàng, đã không thể so sánh với Quỷ tộc thông thường từ lâu rồi.
Trần Vân Hương bây giờ, đi một con đường khác hoàn toàn so với Quỷ tộc.
Mà ảo t·h·u·ậ·t này, không thể gây ra bất kỳ tác dụng gì với nàng.
Sau một khắc.
Trần Vân Hương nhả ra một luồng hắc hỏa đen kịt từ m·iệ·n·g thơm.
Gào thét trong giây lát, toàn bộ bầu trời dường như bị hắc hỏa bao phủ.
Quạ Ẩn thấy vậy, thân hình lập tức tan biến giữa không tr·u·ng.
Tựa hồ muốn ẩn thân đi.
Trần Vân Hương lại như biết rõ Quạ Ẩn đang trốn ở đâu, hắc hỏa trực tiếp lao đến một phương hướng.
“Sao có thể thế được?” Quạ Ẩn kinh hô.
Thân hình hắn đúng là ẩn mình ở hướng này.
Nhưng nữ Quỷ tộc này sao lại x·u·y·ê·n thấu được hắn?
Thật sự khó tin.
Đối mặt hắc hỏa m·ã·nh l·i·ệ·t, Quạ Ẩn hai tay cùng lúc đánh ra, âm tà lực hóa thành một bức tường chắn.
Ngăn hắc hỏa ở bên ngoài.
Hơn nữa.
Phía sau Quạ Ẩn còn phân ra một con tiểu xà màu tím nhỏ xíu, chớp mắt đã tan biến không thấy.
“Nữ Quỷ tộc này thực lực quá mức mạnh mẽ, ta không phải đối thủ của nàng.” “Nhưng chuyến này ta không phải muốn cùng nàng phân cao thấp, chỉ cần g·iết được Diệp Thanh Vân là được.” “Chỉ cần ta cầm chân được nữ Quỷ tộc này, thừa lúc Diệp Thanh Vân sơ hở, đem hắn g·iết c·h·ết!” Tuy vừa rồi Quạ Ẩn có chút bối rối, nhưng dù sao cũng là đại đệ tử của Âm Cốt Sơn.
Rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại.
Hắn tính toán trực tiếp ngăn cản Trần Vân Hương, âm thầm thi triển thủ đoạn âm đ·ộ·c, g·iết c·h·ết Diệp Thanh Vân.
Còn Diệp Thanh Vân lúc này đang ôm Đại Mao trên phi thuyền, co đầu rụt cổ quan chiến, không hề chú ý đến phía sau lưng mình đã xuất hiện một con tiểu xà màu tím quỷ dị.
Trong mắt tiểu xà nhấp nháy ánh sáng hung ác, thè lưỡi rắn, lộ ra một đôi răng nọc.
Sau một khắc.
Tiểu xà màu tím lao đến gáy Diệp Thanh Vân.
Có vẻ như chắc chắn, Diệp Thanh Vân sẽ bỏ m·ạ·n·g dưới răng nọc của tiểu xà này.
Phập!!!
Đuôi chó Đại Mao đột nhiên quật mạnh một cái.
Không rõ là trùng hợp hay đã sớm dự liệu.
Đuôi chó bất thình lình quật vào tiểu xà màu tím đang lao tới.
Tiểu xà màu tím bị quật nát thân hình.
Chết ngay tại chỗ.
Có lẽ tiểu xà màu tím này trước khi c·h·ết cũng không hiểu được vì sao lại bị một cái đuôi chó chụp c·h·ết dễ dàng như vậy.
“Âm thanh gì vậy?” Diệp Thanh Vân cũng nghe được chút động tĩnh, quay đầu lại nhìn một cái, nhưng không p·h·át hiện ra điều gì.
Chỉ ngửi thấy một mùi thối gay mũi.
“Đại Mao, có phải ngươi đ·á·n·h r·ắ·m rồi không?” “Sao mà thối vậy?” Đại Mao trợn mắt.
Sớm biết thế ta đã không cứu ngươi, để cho ngươi bị rắn độc kia c·ắ·n một phát cho xong.
Còn trên bầu trời, Quạ Ẩn cũng đã nh·ậ·n ra con rắn độc mình thả ra đã c·h·ết.
Trong lòng lập tức giật mình.
“Chẳng lẽ đã bị p·h·át hiện rồi sao?” Còn lúc này, thế c·ô·ng của Trần Vân Hương lại càng trở nên m·ã·nh l·i·ệ·t hơn.
Hai vuốt quỷ đồng thời vồ tới.
Hung hăng vỗ vào bức tường tà khí mà Quạ Ẩn duy trì.
Ầm ầm!!!
Tường chắn tà khí đột nhiên sụp đổ.
Hắc hỏa cũng theo đó buông xuống.
Quạ Ẩn muốn hóa thân quạ đen đào tẩu, nhưng đã chậm một bước.
Hắc hỏa trong nháy mắt đã nuốt chửng Quạ Ẩn.
“Ah!!!” Quạ Ẩn tức khắc kêu th·ả·m k·h·ố·n k·h·ổ.
Hắc hỏa này là ngọn lửa do Trần Vân Hương luyện hóa từ sức mạnh của mình.
Có thể đốt cháy hồn phách!
Hồn phách Quạ Ẩn lúc này đang chịu hắc hỏa thiêu đốt, đ·a·u đ·ớ·n t·ột c·ù·n·g.
Trần Vân Hương lách mình tới gần Quạ Ẩn, túm lấy đầu hắn.
Thi triển Quỷ tộc lực, phong ấn hết tu vi của Quạ Ẩn.
Thế là.
Quạ Ẩn căn bản không còn sức giãy giụa, chỉ có thể bị dày vò dưới hắc hỏa thiêu đốt.
Mất đi sự khống chế của Quạ Ẩn, Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh cũng tỉnh táo lại sau ảo t·h·u·ậ·t.
Cả hai người đều có chút mơ màng, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Mục Dương Tử thở ra một hơi, hắn cũng không kịp nói gì thêm với hai người, vội vàng đi đến chỗ Trần Vân Hương.
“Trước đừng g·iết hắn!” Mục Dương Tử vội vàng nói.
Trần Vân Hương nhìn Mục Dương Tử một cái, lúc này mới thu lại hắc hỏa.
Toàn thân Quạ Ẩn run rẩy không ngừng, đã nhanh chóng muốn ngất xỉu đi.
Trông hắn không thấy có vết thương gì trên người, nhưng hồn phách lại bị đốt cháy vô cùng th·ả·m t·h·ư·ơ·ng.
Nếu giờ này rút hồn phách của hắn ra, sẽ thấy trên hồn phách có hàng ngàn lỗ thủng.
Mục Dương Tử nhìn kỹ khuôn mặt Quạ Ẩn, lập tức nh·ậ·n ra.
“Người này là Quạ Ẩn, đại đệ tử của lão nhân Âm Cốt!” Trần Vân Hương giao Quạ Ẩn cho Mục Dương Tử, còn bản thân thì về lại cây búa, rồi cây búa lại bay về trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Lão tỷ, lần này lại đa tạ ngươi rồi!” Diệp Thanh Vân nhận lấy cây búa, cảm kích không thôi.
“Có thể vì công tử làm việc, là vinh hạnh của ta.” Trần Vân Hương khẽ đáp.
Diệp Thanh Vân thu cây búa vào túi.
Thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi.
Hắn lại nhìn Đại Mao, nhếch miệng cười một tiếng.
“Ngươi cái lão c·ẩ·u này, sau này vẫn nên ở lại Phù Vân Sơn thôi, đi cùng ta ra ngoài nguy hiểm quá, có khi ngày nào đó cái m·ạ·n·g c·h·ó của ngươi không còn đó.” Đại Mao chẳng muốn phản ứng Diệp Thanh Vân, chỉ lo tìm chỗ đi ngủ gật.
Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh đã về lại trên phi thuyền.
Còn Mục Dương Tử thì mang theo Quạ Ẩn như con chó c·h·ết bay xuống.
“Diệp công tử, người này đã bắt được, mời Diệp công tử xử lý.” Mục Dương Tử cung kính nói.
Diệp Thanh Vân nhìn Quạ Ẩn, nghĩ bụng người này trông thật x·ấ·u xí.
Như cái xác khô vậy.
“Người này có địa vị gì?” Diệp Thanh Vân hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận