Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 615: Quỷ dị kiếm quyết

Chương 615: Kiếm quyết quỷ dị
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Vừa đúng lúc Diệp Thanh Vân đến thì bức tranh trên tường lại bị mở ra. Cũng chính Diệp Thanh Vân lấy thanh kiếm trong hộp ra. Tất cả dấu hiệu đều cho thấy sự bất phàm của Diệp Thanh Vân.
“Nghe đồn Diệp Thanh Vân tu vi cao thâm khó lường, còn có thủ đoạn cao siêu không thể tưởng tượng được, hôm nay xem ra, quả nhiên là danh bất hư truyền!” Mạc Kiếm Dương thầm nghĩ trong lòng.
Bên trong bức tranh tường ánh sáng liên tục phát ra, không ngừng hội tụ, dần dần biến thành một thiên văn tự. Mỗi một chữ đều chiếu sáng rạng rỡ, vô cùng rõ ràng. Mọi người chăm chú nhìn vào, bao gồm cả Diệp Thanh Vân và Tuệ Không. Nhưng những văn tự này dường như không ngừng biến hóa trước mắt mọi người, đặc biệt là trong mắt Mạc Kiếm Dương và những người khác, chúng ẩn chứa đạo lý sâu xa, càng nhìn càng như bị cuốn vào trong đó.
Rất nhanh sau, Mạc Kiếm Dương và những người khác lần lượt lộ vẻ mờ mịt, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng như mất đi ý thức của mình. Chỉ có một người không hề bị ảnh hưởng khi nhìn những văn tự này, không cảm thấy có gì không ổn, đó chính là Diệp Thanh Vân.
Thực tế, Diệp Thanh Vân là người duy nhất thực sự nhìn rõ được những văn tự đó, mỗi một chữ đều không hề biến hóa trong mắt hắn, cái gì là cái đó.
“Thuần dương kiếm pháp?” Diệp Thanh Vân vô cùng kinh ngạc, đây lại là một thiên kiếm pháp, hơn nữa còn là kiếm pháp của Lã Động Tân! Diệp Thanh Vân biết truyền thuyết về Lã Động Tân, tương truyền rằng sau khi tu đạo, Lã Động Tân được chân nhân rồng lửa truyền thụ kiếm pháp, nhưng đó không phải kiếm hữu hình, mà là phương pháp luyện đan, cũng là phương pháp tu luyện của đạo môn. Sau đó, Lã Động Tân đem phương pháp tu luyện này kết hợp với bản thân, sáng tạo ra kiếm pháp mới, chính là Thuần dương kiếm pháp!
Tương truyền, Thuần dương kiếm pháp không phải là thứ tầm thường chỉ để lấy đầu người, mà là có thể chặt đứt phiền não, tham giận và dục vọng của người tu luyện, giúp thành tựu sự thanh tịnh. Cũng nhờ Thuần dương kiếm pháp này mà Lã Động Tân có danh hiệu kiếm tổ của đạo môn hậu thế.
Diệp Thanh Vân không ngờ rằng Thuần dương kiếm pháp của Lã Động Tân lại xuất hiện ở đây. Quả thực quá thần kỳ. Nhưng Diệp Thanh Vân đoán rằng, ngoài bản thân mình ra thì không ai biết rõ lai lịch của Thuần dương kiếm pháp này, những người khác có lẽ không hề biết.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn lại. Ồ? Sao mọi người lại ngơ ngác như vậy? Hắn nhìn Mạc Kiếm Dương, người sau mặt đờ đẫn, mắt mờ mịt, nước miếng chảy cả ra mép. Những người khác cũng không khác gì Mạc Kiếm Dương là bao. Diệp Thanh Vân lập tức quay sang nhìn Tuệ Không. Chỉ thấy hai tay Tuệ Không tạo thành chữ thập, mắt nhắm chặt, vẻ mặt ngưng trọng, miệng không ngừng tụng kinh, toàn thân phật quang tuôn trào, dường như đang cố gắng chống chọi.
“Tuệ Không, ngươi sao vậy?” Diệp Thanh Vân vội hỏi.
Vừa nghe Diệp Thanh Vân nói, vẻ mặt ngưng trọng của Tuệ Không lập tức biến mất, thở dài một hơi rồi mở mắt ra.
“Đa tạ thánh tử cứu giúp!”
Diệp Thanh Vân: “...” Ta có làm gì đâu, cứu giúp cái gì chứ?
“Vừa rồi ngươi bị sao vậy? Còn cả bọn họ nữa, sao lại thành ra thế này, trông như bị tà vậy?” Diệp Thanh Vân vội hỏi.
Tuệ Không lắc đầu, thật ra hắn cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi nãy nhìn vào những văn tự đó, hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh đang xung kích thần trí, khiến cho một thân tu vi Phật môn của Tuệ Không cũng có dấu hiệu tán loạn. Tuệ Không lập tức ổn định tâm thần, niệm tâm kinh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự. Nếu không nhờ Diệp Thanh Vân kịp thời lên tiếng, hóa giải áp lực, có lẽ một thân tu vi Phật môn của Tuệ Không đã tan rã rồi.
Điều này càng khiến Tuệ Không thêm kính phục Diệp Thanh Vân. Một sức mạnh đáng sợ như vậy khiến Mạc Kiếm Dương và những người khác đều thất thần như mất hồn, khó mà tự kiềm chế, bản thân hắn cũng suýt mất hết tu vi, chỉ có Diệp Thanh Vân là không hề bị ảnh hưởng, nhẹ nhàng tự tại. Điều đó đủ để chứng minh rằng tu vi của Diệp Thanh Vân cao hơn bọn họ rất nhiều, cao đến không thể đo đếm được.
“Thánh tử, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại có sức mạnh quỷ dị như vậy?” Tuệ Không không nhịn được hỏi.
Diệp Thanh Vân nhìn Tuệ Không: “Ngươi không nhận ra đây là cái gì à?”
Tuệ Không lắc đầu: “Những văn tự này cứ liên tục biến hóa, tiểu tăng căn bản không hiểu được.”
Liên tục biến hóa sao? Diệp Thanh Vân ngẩn ra, lại nhìn vào Thuần dương kiếm quyết, có thấy chỗ nào biến hóa đâu? Chữ nào chữ nấy đều rõ ràng ở đó, sao trong mắt Tuệ Không những văn tự này lại biến đổi được?
“Chẳng lẽ vì ta là người phàm nên chỉ có thể thấy những thứ dễ hiểu, còn họ đều là người tu luyện nên thấy khác với ta?” Diệp Thanh Vân cảm thấy cách giải thích này khá hợp lý, và cũng giải thích được tại sao bản thân không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Xem ra người phàm cũng có chỗ tốt riêng của người phàm.
“Thánh tử, hồn phách của họ đang bị tổn hại, cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Tuệ Không quan sát tình hình của Mạc Kiếm Dương và những người khác rồi vội nói.
Diệp Thanh Vân nghe vậy thì hoảng hốt, mình chỉ là đến làm khách mà thôi, sao lại khéo xảy ra chuyện như thế này? Nếu Mạc Kiếm Dương và những người khác chết hết, người ngoài chẳng phải sẽ cho là do bản thân và Tuệ Không gây ra sao?
“Tuệ Không, ngươi mau nghĩ cách cứu họ đi.” Diệp Thanh Vân thúc giục.
Tuệ Không lại tỏ vẻ bất lực, bản thân hắn vừa rồi còn suýt gặp nguy, giờ làm sao cứu được Mạc Kiếm Dương và những người khác?
“Thánh tử, vẫn phải dựa vào ngài ra tay mới được.” Tuệ Không nói.
Diệp Thanh Vân tức khắc đau cả đầu, dựa vào ta chẳng phải là xong đời sao? Ta chỉ là một phàm nhân, chút tu vi cũng không có, làm sao mà cứu được họ?
Trong lòng Diệp Thanh Vân hoảng loạn, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, cái hộp kiếm vẫn còn trong tay mình, Diệp Thanh Vân ngẩn ra, đây là thuần dương kiếm, mà trên bức tranh lại hiện ra thuần dương kiếm quyết, hẳn là có liên quan với nhau, thử xem thanh kiếm này có tác dụng gì không. Diệp Thanh Vân cũng đành nhắm mắt làm liều, chỉ là không còn cách nào khác mới phải thử vận may xem sao.
Hắn rút thanh thuần dương kiếm trong hộp ra, rồi giơ kiếm lên chạm nhẹ vào người Mạc Kiếm Dương, nhưng không hề có tác dụng gì, Mạc Kiếm Dương vẫn bộ dạng đờ đẫn đó. Sắc mặt Diệp Thanh Vân lập tức ủ dột, đúng là vô dụng mà.
“Thanh kiếm này chẳng lẽ là giả à?” Diệp Thanh Vân lẩm bẩm trong miệng.
Không biết có phải câu nói này có tác dụng hay không, hoặc chỉ là sự trùng hợp nào đó mà thôi, chỉ thấy Thuần dương kiếm quyết trên bức tường bỗng biến thành những đạo lưu quang, không ngừng tụ vào thanh Thuần dương kiếm trên tay Diệp Thanh Vân.
Ong ong ong ong!!!
Lưu quang không ngừng tuôn vào, đến khi một thiên kiếm quyết hoàn chỉnh bay hết vào trong Thuần dương kiếm, hào quang trên bức tường biến mất hoàn toàn. Mà Mạc Kiếm Dương và những người đang đờ đẫn cũng giật mình tỉnh giấc.
“Ta đang ở đâu vậy?” “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” “Sao đầu ta lại khó chịu thế này?”
Tất cả đều vô cùng mờ mịt, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Mạc Kiếm Dương xoa xoa mi tâm, trong mắt cũng đầy vẻ hoang mang. Đến khi hắn vừa quay đầu lại, thấy Diệp Thanh Vân thì cả người giật mình, Diệp Thanh Vân đang cầm thanh thuần dương kiếm trên tay, cả người toát ra một cảm giác thâm thúy khó tả. Sau lưng hắn còn phảng phất hình ảnh một tiên nhân cầm kiếm đứng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận