Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 975: Tuế nguyệt chi đạo?

Chương 975: Đạo của thời gian?
Nguyệt Đề Hà nhìn mà ngây người. Cho đến khi cây đại thụ che trời kia hoàn toàn khô héo, mặt đất tái sinh sức sống. Tình cảnh trong gương đột nhiên biến mất. Nguyệt Đề Hà thất thần một hồi. Vẻ mặt đầy mờ mịt.
"Tiểu Nguyệt Trăng? Tiểu Nguyệt Trăng?"
Diệp Thanh Vân thấy Nguyệt Đề Hà bắt đầu ngẩn người, không khỏi gọi hai tiếng. Nguyệt Đề Hà giật mình quay đầu lại. Sau đó thân thể mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
"Chuyện gì thế này?"
Diệp Thanh Vân vội vàng ôm lấy Nguyệt Đề Hà. Ngạo Hoang cũng vội vàng tiến lên xem xét tình hình.
"Diệp công tử đừng lo lắng, vị cô nương này chỉ là ngất đi, chắc là nhìn thấy cảnh tượng gì đó trong gương, bị kinh hãi nên mới vậy thôi." Ngạo Hoang nói. Trong lòng hắn cũng rất thấp thỏm. Nếu người của Diệp Thanh Vân xảy ra chuyện ở chỗ hắn, thì hắn chỉ sợ khó mà thoát khỏi liên quan.
Thấy Nguyệt Đề Hà không sao, Diệp Thanh Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hắn cũng không khỏi có chút tò mò. Rốt cuộc trong gương có thứ gì vậy? Tuệ Không nhìn xong thì giống như bị đãng trí. Nguyệt Đề Hà nhìn xong thì ngất xỉu luôn. Cứ như là có ma quỷ vậy. Khiến Diệp Thanh Vân có chút không dám một mình xem cái gương đó.
Rất nhanh. Nguyệt Đề Hà đã tỉnh lại.
"Tiểu Nguyệt Trăng, ngươi không sao chứ?"
Diệp Thanh Vân ân cần hỏi. Nguyệt Đề Hà tỉnh lại trong vòng tay của Diệp Thanh Vân, nàng mờ mịt nhìn Diệp Thanh Vân.
"Công tử, ta hình như vừa gặp một ác mộng."
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
"Gặp ác mộng? Ngươi mơ thấy gì?"
Nguyệt Đề Hà lắc đầu.
"Ta không nhớ rõ lắm."
Diệp Thanh Vân cạn lời. Tuệ Không thì không nhớ gì cả. Còn ngươi cũng không nhớ gì cả. Cảm giác như hai người các ngươi chỉ nhìn cho có vậy. Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía cái gương kia. Trong lòng không khỏi có chút tò mò. Hai người bọn họ chắc là nhìn thấy thứ gì đó. Vậy bản thân hắn có thể thấy gì chứ? Có khi nào sẽ là một hình ảnh rất kích thích không? Có khi nào là hình ảnh trẻ em không nên xem không? Diệp Thanh Vân có chút suy nghĩ lung tung. Hắn lập tức đi tới trước mặt cái gương. Sau đó học theo bộ dáng của Tuệ Không và Nguyệt Đề Hà, hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm thần. Rồi chăm chú nhìn vào hình ảnh trong gương.
Gương ơi gương, cho ta biết! Ai là người đàn ông có mị lực nhất trên đời? Trong lòng Diệp Thanh Vân lại không nhịn được lẩm bẩm. Kết quả. Trong gương nổi lên từng đợt sóng gợn. Ngay sau đó, cái gương bắt đầu rung động. Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc. Mà những người có mặt khác cũng vô cùng bất ngờ. Nhất là cha con Ngạo Thiên. Bọn họ có được cái gương này đã rất nhiều năm, chưa từng thấy nó tự rung bao giờ, thật là kỳ quái. Chuyện này còn chưa hết. Cái gương rung một lúc, lại phát ra một tiếng kêu quái dị. Giống như có thứ gì đó giấu ở trong gương vậy. Tiếng kêu này, tất cả những người ở đó đều nghe thấy. Ngạo Hoang hoàn toàn choáng váng. Cái gương này sao còn biết kêu nữa? Trước kia sao không phát hiện ra?
Diệp Thanh Vân cũng rất nghi hoặc. Mình cũng nhìn chằm chằm cái gương này một lúc lâu rồi, cái gương này vừa rung vừa kêu quái dị, thế mà bản thân hắn chẳng nhìn thấy gì cả. Mặt gương vẫn chỉ hiện lên sóng gợn. Cả buổi mà chẳng có hình ảnh kỳ dị nào xuất hiện.
"Cái thứ này không lẽ bị lỗi rồi hả?" Diệp Thanh Vân nhịn không được nói.
Mấy người có mặt đương nhiên không hiểu bị lỗi là có ý gì.
"Phụ thân, chẳng lẽ cái gương này vô hiệu với Diệp công tử?" Ngạo Thiên đột nhiên nói.
Ngạo Hoang nghe vậy cũng không nhịn được gật đầu.
"Rất có thể!"
Lời còn chưa dứt. Diệp Thanh Vân đã đưa tay chạm vào mặt gương rồi. Hắn muốn xem rốt cuộc sóng gợn bên trong gương có phải là thật hay không. Kết quả ngón tay vừa chạm vào gương.
RĂNG RẮC!!! Trên mặt gương xuất hiện một vết nứt. Từ trên xuống dưới. Trực tiếp chia đôi cái gương ra. Diệp Thanh Vân lập tức cứng đờ. Có chút lúng túng nhìn cha con Ngạo Hoang.
"Ờm, ta vừa chạm vào thôi, không dùng chút sức lực nào hết nha."
Cha con Ngạo Hoang cũng ngây dại cả người. Chuyện gì vậy? Cái gương này thế mà lại vỡ? Bao nhiêu năm nay không hề bị rạn, sao lại trùng hợp là hôm nay lại vỡ ra?
"Diệp công tử, cái này..." Ngạo Hoang còn định nói gì đó.
RĂNG RẮC RĂNG RẮC RĂNG RẮC!!! Liên tiếp tiếng vỡ vụn vang lên. Mặt gương vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó trực tiếp rơi xuống.
RẦM!!! Vỡ tan tành! Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Vừa mới còn tốt mà, vậy mà chỉ vì Diệp Thanh Vân đứng trước mặt một chút, cái gương này liền vỡ tan tành. Thật quá bất thường rồi? Diệp Thanh Vân càng lúng túng hơn. Dựa! Chẳng lẽ là cái này là nhằm vào ta Diệp Thanh Vân? Sao Tuệ Không với Nguyệt Đề Hà xem thì không sao cả. Đến lượt ta thì nó lại hỏng bét như này? Chẳng lẽ do phẩm chất của ta quá kém sao?
"Mau nhìn!" Ngạo Thiên đột nhiên kinh hô.
"Những mảnh vỡ gương này, dường như có gì đó."
Nghe hắn nói vậy, mọi người lập tức cùng nhau nhìn lại. Chỉ thấy trong những mảnh vỡ gương đó, lại hiện lên từng đạo ánh sao. Mà những ánh sao này, lúc nhấp nháy sáng tối, dường như ẩn chứa một loại đạo lý cao thâm cực độ của đại đạo. Ngạo Hoang lập tức biến sắc.
"Đây chẳng lẽ là đạo của thời gian?"
Đạo của thời gian? Diệp Thanh Vân đương nhiên là không hiểu. Nhưng Tuệ Không, Nguyệt Đề Hà và Ngạo Thiên thì đều hiểu. Đây chính là thiên địa đại đạo vô cùng cao thâm. Thời gian vô tình! Cho dù ngươi tu vi cao đến đâu, cho dù thân phận của ngươi cao quý đến đâu. Ở trước mặt thời gian, đều không có bất kỳ sức phản kháng nào. Cho dù là cường giả lợi hại đến mức nào, cho dù sự nghiệp huy hoàng đến cỡ nào, đều sẽ bị thời gian hóa thành một nắm đất vàng. Từ xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu người tài giỏi muốn lĩnh ngộ được đạo của thời gian, để từ đó đối kháng thời gian, thậm chí nhảy ra khỏi sự trói buộc của thời gian. Đáng tiếc, đạo của thời gian quá khó để lĩnh ngộ. Cho dù là người tài giỏi đến đâu, cũng không có khả năng nắm bắt được một chút mảnh vụn.
Giống như tấm gương này. Nó đã vỡ. Và dù cho có phục hồi lại được thì nó cũng không còn là tấm gương ban đầu nữa. Đạo của thời gian, lợi hại ở ngay chỗ đó. Ai cũng chỉ có thể bị thời gian cuốn đi, không thể nào quay đầu lại. Mà những người tu luyện, cầu trường sinh, cầu thành tiên, cũng chỉ là muốn sống thêm một chút thời gian dưới dòng chảy của thời gian mà thôi. Ngạo Hoang cũng không để ý đến những thứ khác, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Muốn xem có thể lĩnh ngộ được đạo của thời gian ẩn chứa trong những mảnh vỡ của chiếc gương hay không.
PHỤT!!! Ngạo Hoang phun ra một ngụm máu tươi. Hắn quá nóng vội, lập tức bị đại đạo cắn trả, không những không có thu được hiệu quả, ngược lại còn bị suy yếu. Tuệ Không và Nguyệt Đề Hà cũng thử một chút, nhưng đều không có thu hoạch gì. Rõ ràng, bọn họ còn cách cái trình độ này quá xa.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
"Ờ, có ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là tình hình gì không?" Diệp Thanh Vân rất lúng túng. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại là thế nào. Cái gì mà đạo của thời gian? Nghe thì có vẻ rất lợi hại. Nhưng vấn đề là. Bản thân mình phải làm gì bây giờ? Là phải tạo dáng thật ngầu sao? Hay là phải niệm một câu chú ngữ nào đó?
Ngay vào khoảnh khắc này. Một cỗ uy lực to lớn giáng xuống. Không gian trong nháy mắt đông cứng lại. Cho dù là cha con Ngạo Hoang, hay là Nguyệt Đề Hà và Tuệ Không, hay là Đại Mao và Bá Thiên Hổ. Tất cả đều rơi vào trạng thái ngưng trệ. Phảng phất như ngay cả thời gian cũng đã ngừng trôi. Một vết nứt đen kịt xuất hiện giữa không trung. Ngay sau đó. Một bàn tay, từ trong vết nứt đó vươn ra.
"Không ngờ, ở nơi này lại có dấu vết tồn tại của đạo của thời gian, ngược lại tiện nghi cho ta rồi." Trong vết nứt truyền ra một âm thanh kinh hỉ. Một ông lão tóc trắng mặc trường bào có hoa văn ngôi sao, từ trong vết nứt đen kịt đó bước ra. Hắn vừa bước ra, ánh mắt liền rơi vào những mảnh vỡ gương trên mặt đất.
"Quả nhiên là đạo của thời gian!" Ông lão tóc trắng lộ ra vẻ vui mừng. Vừa định có động tác gì đó. Lại đột nhiên nhận ra điều gì. Quay đầu nhìn lại. Đại Mao vốn dĩ còn bị vùi lấp trong không gian ngưng trệ, lại từ từ quay đầu lại. Một đôi mắt chó, đang nhìn chằm chằm vào lão giả tóc trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận