Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1584 lệnh truy nã

“Đây mẹ nó là nơi nào?” Trong rừng cây rậm rạp, Diệp Thanh Vân chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, ôm Đại Mao ngơ ngác nhìn xung quanh. Trông thật nhỏ bé, đáng thương và bất lực.
“Đại Mao, hình như chúng ta lại xuyên không rồi, chuyện này phải làm sao bây giờ?” Diệp Thanh Vân không ngừng kêu khổ, trông như sắp khóc đến nơi.
Đại Mao bị hắn ôm chặt cứng, mặt không biểu tình, trông rất bình tĩnh.
Diệp Thanh Vân hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Trước đó hắn vẫn đang ngủ, không hiểu sao chiếc giường liền bay lên. Kéo theo cả mình và Đại Mao cùng bay theo. Kết quả bay chưa được bao lâu, trước mắt liền lập tức trở nên rực rỡ muôn màu. Sau đó Diệp Thanh Vân liền cùng Đại Mao cùng nhau ngã xuống. Ngã xuống ở trong khu rừng này. Còn về chiếc giường đã bay cùng thì chẳng biết đi đâu, cũng chẳng biết rơi ở chỗ nào.
Diệp Thanh Vân cũng không phải đau lòng cái giường mình đã ngủ hơn mười năm, mà là trên người ngay cả một bộ quần áo cũng không có. Chỉ mặc mỗi một cái quần đùi đen. Cùng cái túi trữ vật giấu bên trong quần đùi. Đương nhiên, chẳng ai biết vì sao Diệp Thanh Vân lại đem túi trữ vật giấu bên trong quần đùi. Cũng không thấy vướng víu khó chịu.
Cỏ dại mọc đầy đất, làm mông và hai chân Diệp Thanh Vân bị cào xước hết cả lên.
“Ta thật là xui xẻo, một chút chuẩn bị cũng không có, có phải là hệ thống cẩu kia đang lừa ta không vậy?” Diệp Thanh Vân lẩm bẩm, trong ngực hắn Đại Mao đảo mắt liên hồi, ra vẻ hơi chột dạ.
Mặc dù mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đối với mọi thứ xung quanh cũng rất lạ lẫm. Nhưng Diệp Thanh Vân cũng không oán than quá lâu. Rất nhanh đã bình tĩnh lại. Dù sao hắn cũng đã từng xuyên không một lần, cũng đã có kinh nghiệm, mặc dù lần này hết sức đột ngột, nhưng cũng may bên cạnh vẫn còn con chó đi theo. Mặc dù con chó này không có rắm chó gì cả, nếu mà không đi theo cạnh hắn, có lẽ chưa đầy mấy ngày đã bị người ta bắt đi làm thịt chó nấu mất.
“Đại Mao, ngươi cũng đừng có tự ý chạy lung tung, người ở đây xa lạ, nhỡ ngươi bị ai đó bắt đi ăn thịt thì sao.” Diệp Thanh Vân nói bằng giọng đầy thâm tình với Đại Mao, như đang dặn dò nó.
Đại Mao “uông” một tiếng. Giống như đang đáp lại lời của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân dẫn Đại Mao theo, cẩn thận từng ly từng tí bắt đầu thăm dò về phía xa. Thật đúng là không ngờ. Đi tới đi tới Diệp Thanh Vân lại tìm thấy một cái trang tử trông rất bình thường.
“Tốt quá rồi! Xem ra nơi này vẫn là chỗ người ở.” Nhìn thấy những gian nhà kia, Diệp Thanh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự sợ mình xuyên không tới một nơi tràn ngập hung thú khủng bố. Bất quá để đề phòng bất trắc, Diệp Thanh Vân vẫn là hết sức cẩn thận quan sát trang tử một hồi. Cho đến khi thấy có người ra vào trang tử, trông như là dân thường bình thường, Diệp Thanh Vân lại càng yên tâm hơn một chút. Hắn luồn tay vào trong quần đùi, mò cái túi trữ vật. Kết quả đúng là để Diệp Thanh Vân tìm thấy hai bộ quần áo. Lúc này liền thay vào. Thay xong quần áo, Diệp Thanh Vân mới can đảm dẫn theo Đại Mao đi về phía thôn trang. Nếu mà chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi đi vào thôn trang, sợ là bị dân bản xứ xem như biến thái mà bắt mất.
Chỉ là Diệp Thanh Vân không ngờ, trong trang tử này dường như có chuyện gì đó đang xảy ra. Các thôn dân đều trốn ở trong nhà, từng nhà đều đóng cửa kín mít, chỉ có rất ít người gan dạ dám thò đầu ra ngó nghiêng. Còn tại mảnh đất trống trước cổng lớn của thôn trang, có hơn trăm người tụ tập. Từng người mặc đồng phục màu đen, trên tay đều có vũ khí, mỗi người đều có khí tức thập phần cường đại. Xem ra đây là người cùng một thế lực. Lại không biết vì sao lại tụ tập ở trong thôn trang này. Mà Diệp Thanh Vân vì không rõ tình hình, trực tiếp đi vào, kết quả tự nhiên là đụng trúng ngay một đám người này. Trong nhất thời. Hơn trăm người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Lập tức làm Diệp Thanh Vân hết hồn.
“Oa xoa, xui xẻo như vậy sao?” Trong lòng Diệp Thanh Vân lập tức cảm thấy bồn chồn. Hay là mình xoay người bỏ chạy? Nhưng làm thế thì không phải lộ ra quá chột dạ, nhóm người này chắc chắn sẽ đuổi theo tìm mình hỏi cho rõ. Thậm chí có khả năng thấy hành tung của mình đáng nghi, trực tiếp đi lên cho mình một đao rồi tính. Không được! Lúc này không thể hoảng. Phải trấn định! Phải phát huy khả năng giả vờ giả vịt mà ta Diệp mỗ nhân am hiểu nhất.
Diệp Thanh Vân thần sắc như thường, bước chân trấn định. Hai tay đều trực tiếp để sau lưng, một mặt mỉm cười hướng đám người kia đi tới.
“Dừng lại!” Lại nghe thấy một tiếng quát chói tai, một nam thanh niên cầm đầu đối với Diệp Thanh Vân trực tiếp tiến tới. Nam thanh niên này trông khí vũ hiên ngang, ngũ quan đoan chính, da còn trắng hồng hào. Trông thật đẹp trai. Diệp Thanh Vân liếc nhìn, khá lắm. Tiểu tử này có thể coi là đẹp trai. So sánh với khuôn mặt của Diệp mỗ nhân ta đây thì cũng chỉ hơn được chút xíu.
“Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở đây?” Thanh niên tuấn tú quét ngang thanh trường kiếm trên tay, quát hỏi Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân ôm quyền: “Tại hạ…” Còn chưa đợi Diệp Thanh Vân trả lời, đã thấy mấy người đi ra từ phía sau thanh niên tuấn tú, trực tiếp bao vây Diệp Thanh Vân lại. Ngược lại Đại Mao thì bị bọn hắn lờ đi. Tựa hồ xem Đại Mao như là một con chó nhà bình thường trong thôn.
“Thiếu tông chủ, người này không giống người trong thôn, cứ bắt giữ lại rồi tính.” Một người áo đen đang nói, đã tóm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh Vân. Còn chưa đợi Diệp Thanh Vân giãy giụa, mấy người còn lại liền riêng mình lấy ra xích sắt, trói hai tay và hai chân Diệp Thanh Vân lại. Đồng thời, còn lấy ra một tấm bùa màu tím, phía trên khắc những đường vân kỳ quái, trực tiếp dán lên ngực Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân cả người choáng váng. Tình huống này là sao? Định xem ta Diệp mỗ nhân như cương thi à? Ta đường đường là một người đang sống sờ sờ, dán bùa cái gì hả? Mà sao lại không cho ta nói chuyện gì thế? Ngay cả cho ta Diệp mỗ nhân có cơ hội nói nhảm cũng không có.
“Thiếu tông chủ, ba tông nhân mã khác chắc là đã xuất phát tới Tuyệt Thiên Lĩnh rồi, chúng ta không thể chậm trễ ở chỗ này nữa, nhất định phải lập tức chạy tới Tuyệt Thiên Lĩnh.” Trung niên nam tử áo đen bên cạnh thanh niên tuấn tú thúc giục nói.
“Lần này tứ tông hợp lực, chính là tiên lệnh của Càn Tiên Phủ, nếu Trần Kiếm Tông ta mà bị tụt lại phía sau, sợ là sẽ bị Càn Tiên Phủ trách phạt.” Nghe vậy, thiếu tông chủ cũng cau mày lại.
“Mang người này theo, trông giữ cẩn thận, chúng ta lập tức xuất phát đi Tuyệt Thiên Lĩnh!”
“Vâng!” Theo tiếng ra lệnh của thiếu tông chủ, hơn trăm người cùng nhau lên đường. Diệp Thanh Vân cũng bị cuốn vào giữa dòng người, bị lôi đi rời khỏi thôn trang.
Đại Mao nhìn Diệp Thanh Vân bị mang đi, cũng không vội, cứ chậm rãi đi theo ở phía sau đội ngũ. Kết quả không ai phát hiện ra Đại Mao đang đi theo phía sau.
Từ cuộc đối thoại của thiếu tông chủ và những người xung quanh, Diệp Thanh Vân cũng xem như đã hiểu sơ sơ tình hình. Những người này là người của một thế lực tên là Trần Kiếm Tông, đồng thời cái tên tiểu tử đẹp trai cầm đầu kia là thiếu tông chủ. Mà bọn họ đến đây, là để đi đến một địa phương tên là Tuyệt Thiên Lĩnh, hơn nữa không chỉ có mỗi Trần Kiếm Tông, mà còn có ba thế lực khác cùng đi tới. Về phần cái Càn Tiên Phủ kia, tựa hồ là thế lực có quyền lực tối cao hơn cả bốn thế lực như Trần Kiếm Tông. Nhưng Diệp Thanh Vân vẫn chưa rõ Trần Kiếm Tông những người này đến Tuyệt Thiên Lĩnh để làm gì? Chỉ thấy sắc mặt họ vội vàng, lại mỗi người mang vẻ sầu lo.
“Ta nói chư vị, có gì chúng ta từ từ nói, có thể cởi trói cho ta trước được không?”
“Ta nghe danh Trần Kiếm Tông đã lâu, vẫn luôn hướng tới đây mà.”
“Vị thiếu tông chủ, ta không có ác ý gì nha, thực ra ta là đến trợ trận đấy.”
Ban đầu thiếu tông chủ vẫn không để ý tới lời nói của Diệp Thanh Vân, mãi đến khi Diệp Thanh Vân nói mình đến trợ trận, hắn mới quay đầu nhìn Diệp Thanh Vân một chút.
“Ngươi nói ngươi đến trợ trận?” Diệp Thanh Vân thấy đối phương cuối cùng cũng phản ứng lại, vội gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói các vị Trần Kiếm Tông muốn đi Tuyệt Thiên Lĩnh, liền cố ý chạy đến để tương trợ.” Thiếu tông chủ hơi giãn mày ra, nhưng vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Ngươi là tu sĩ thế lực nào? Hay là tán tu?”
Diệp Thanh Vân đảo mắt một vòng. “Ta là tán tu.” Nói đùa. Hắn không quen biết ai ở đây cả, cũng không biết có thế lực nào, đành nói mình là tán tu thôi.
“Thiếu tông chủ, tu vi của người này thấp kém, nhìn đã biết là dạng tán tu rồi.” Trung niên nhân áo đen có chút khinh thường nói.
“Tuy là tán tu, nhưng biết rõ Tuyệt Thiên Lĩnh hung hiểm không gì sánh được mà còn dám tới trợ trận, cũng xem như có chút dũng khí.” Thiếu tông chủ khẽ vuốt cằm, ngược lại không còn lạnh lùng với Diệp Thanh Vân như trước nữa. Bất quá cũng không cởi trói cho Diệp Thanh Vân, hắn vẫn chưa có dễ dãi tin vào lời của Diệp Thanh Vân như vậy.
“Thiếu tông chủ, Càn Tiên Phủ cách đây không lâu vừa phát lệnh truy nã, là truy nã người đến từ Ngũ Trang?”
“Hả? Lệnh truy nã của Ngũ Trang?” Nghe đến lời này, sắc mặt thiếu tông chủ lập tức thay đổi.
“Là ai bị Ngũ Trang truy nã vậy? Chỉ sợ là một nhân vật cực kỳ hung hãn đây.”
Trung niên nhân áo đen nói: “Nghe nói là truy nã người từ hạ giới phi thăng, hơn nữa là người họ Diệp.”
“Phàm là thế lực nào dưới trướng Ngũ Trang, bắt được người họ Diệp phi thăng, đều có thể đến Ngũ Trang lĩnh thưởng!”
Thiếu tông chủ nghe vậy thì cười. “Phi thăng giả? Vậy thì lại càng dễ dàng, mấy phi thăng giả này thực lực lúc nào cũng thấp, bắt cũng rất dễ thôi.”
Nói đến đây, thiếu tông chủ bỗng giật mình, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
“Ta còn chưa biết tên ngươi là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận