Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 777: Cô Nguyệt đào vong

Chương 777: Cô Nguyệt đào vong
Đông Phương Túc đã chết.
Hoặc là nói đã vẫn lạc rồi.
Hắn lẻ loi một mình, áo trắng nhuốm máu, giương kiếm mà ra.
Một người, chính là một quốc gia.
Nghênh chiến Cơ Hạo Huyền.
Cuối cùng.
Chết trong tay Cơ Hạo Huyền.
Cơ Hạo Huyền cũng không hề khinh thị, lấy uy Nhân Hoàng kiếm, chém giết Đông Phương Túc.
Toàn thành người đều rơi lệ.
Tiếng khóc thét vang vọng khắp cả trời Võ đô thành.
Thần tử có thể đầu hàng.
Bách tính có thể đầu hàng.
Nhưng duy chỉ có hoàng đế không thể đầu hàng.
Đông Phương Túc dùng trận chiến cuối cùng của mình, sâu sắc thuyết minh điều này.
Hắn biết mình không thể thay đổi tất cả những thứ này.
Nhưng hắn sẽ dùng tính mạng của mình, để thủ hộ Thiên Võ vương triều cho đến giây phút cuối cùng.
Như vậy.
Cho dù chết, xuống cửu tuyền, cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông.
Cơ Hạo Huyền không có làm nhục Đông Phương Túc, càng không vì trút giận mà xẻ thây Đông Phương Túc thành tám mảnh.
Cơ Hạo Huyền hạ lệnh, đem thi thể Đông Phương Túc hậu táng tại nghĩa trang trong Thiên Võ vương triều, cùng các đời hoàng đế Thiên Võ an táng chung.
Đến đây.
Thiên Võ vương triều cũng tuyên cáo diệt vong.
Hoàng đế cuối cùng Đông Phương Túc, tuy là vua mất nước, lại không có bất kỳ tội vong quốc nào.
Dù cho trải qua ngàn năm vạn năm.
Trên mảnh đất rộng lớn này, người ta vẫn sẽ nhớ về hoàng đế Đông Phương Túc.
Cơ Hạo Huyền đi vào hoàng cung Thiên Võ.
Một đường chứng kiến cảnh người tự vẫn, khiến những người phía sau Cơ Hạo Huyền thổn thức không thôi.
Cho đến khi họ đi đến từ đường.
Trông thấy thi thể đầy đất.
Lần này, ngay cả Cơ Hạo Huyền cũng ngây người.
Sắc mặt có chút biến hóa.
“Ai!” Đại Chu mọi người thở dài không thôi.
“Sao phải đến mức như vậy.” "Đông Phương Túc này, quả là người tính tình cương liệt, thế mà lại giết hết hậu cung và hoàng tử."
"Cho dù hắn không quy hàng, cũng không nên gây tai họa cho người nhà của hắn."
Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Cơ Hạo Huyền trầm mặc rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn hạ lệnh, hậu táng cho vợ con Đông Phương Túc.
Lập tức lục soát khắp cả hoàng cung.
“Bệ hạ, vừa nãy có một thân vệ của Đông Phương Túc, hình như đang mang theo một đứa bé chạy trốn về hướng đông nam.” Có người đến bẩm báo.
Cơ Hạo Huyền nheo mắt lại.
"Nhổ cỏ tận gốc, không được để hắn chạy thoát, lập tức chặn lại ở hướng đông nam."
“Vâng!” Trên vòm trời, một bóng người chạy như bay lướt qua.
Chính là Cô Nguyệt đang trốn khỏi Thiên Vũ quốc.
Đôi mắt Cô Nguyệt đỏ hoe, trên mặt đầy những vệt nước mắt.
Trong ngực ôm một bé gái đang ngủ.
Bé gái này là con gái duy nhất còn sống của Đông Phương Túc.
Linh Lung công chúa!
Cô Nguyệt vốn định cùng Đông Phương Túc cùng nhau chịu chết.
Nhưng nghe theo lời dặn của Đông Phương Túc, hắn nhất định phải sống tiếp.
Phải bảo vệ tốt dòng máu duy nhất của Đông Phương Túc.
Dù cho phải chết!
Cũng phải đem Linh Lung công chúa an trí thỏa đáng.
Mục tiêu của Cô Nguyệt rất rõ ràng.
Một đường bay về hướng đông nam.
Phù Vân sơn!
Nằm ngay phía đông nam.
Chỉ cần bay hơn hai canh giờ.
Là có thể đến được Phù Vân sơn.
Đến Phù Vân sơn, đứa bé này sẽ được an toàn.
Cô Nguyệt liếc nhìn Linh Lung công chúa trong ngực.
Cô bé ngủ rất ngon.
Không hề có bi thương, cũng không có nửa điểm phiền não.
Nhưng lòng Cô Nguyệt lại càng thêm bi thống.
Hôm trước còn là một công chúa sống trong nhung lụa.
Bây giờ lại vội vã thoát thân.
Có thể sống sót hay không cũng không biết.
Ngay khi Cô Nguyệt đang mang theo Linh Lung công chúa xé gió bay đi.
Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
"Chạy đi đâu?"
Sắc mặt Cô Nguyệt đại biến.
Vậy mà có người đến chặn mình.
Không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là người Đại Chu.
“Đáng chết! Thế này ta căn bản không đi được Phù Vân sơn!” Cô Nguyệt cắn răng, chỉ có thể thay đổi phương hướng.
Hắn vốn định mang theo Linh Lung công chúa đi Phù Vân sơn.
Hiện tại xem ra, nơi này không thể đến được rồi.
Chỉ có thể trốn tránh sự truy kích của Đại Chu thần triều trước.
Sau lại tính sau.
Một đường chạy trốn.
Trong lúc đó còn cùng người giao đấu.
Cô Nguyệt tuy là cường giả Thông Thiên cảnh, nhưng tu vi của người chặn lại hắn cũng không hề thua kém.
Thậm chí còn có luyện thần cường giả.
Nếu không phải Cô Nguyệt liều mạng chạy thục mạng, liều mình bị thương để thoát thân.
Nếu không, thật đã bị chặn lại rồi.
Nhưng Cô Nguyệt vẫn bị hơn mười cường giả Đại Chu đuổi theo.
Trong những người này.
Vậy mà có ba người luyện thần cường giả.
Miệng Cô Nguyệt không ngừng chảy máu, tốc độ bay cũng ngày càng chậm.
Trước mắt thậm chí có chút mơ hồ rồi.
“Không được! Ta không thể chết được! Huyết mạch duy nhất của bệ hạ, tuyệt đối không thể rơi vào tay người Đại Chu!” Cô Nguyệt cắn răng kiên trì, tiếp tục ôm Linh Lung công chúa liều mạng chạy thục mạng.
Sau lưng lại nghe thấy tiếng xé gió vang lên.
Một đạo chưởng lực sắc bén, đánh trúng Cô Nguyệt.
Cô Nguyệt lại lần nữa nôn ra máu, thân hình loạng choạng về phía trước.
Nhưng vẫn gắt gao ôm chặt cô bé trong ngực.
Trước mắt Cô Nguyệt dần dần biến thành màu đen.
Liên tiếp bị thương, khiến hắn đã đến cực hạn.
“Thật chẳng lẽ không còn đường trốn sao?” Trong lòng Cô Nguyệt vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng đúng vào lúc này.
Phía trước vậy mà lại xuất hiện một đám người.
Sắc mặt Cô Nguyệt kinh hãi.
Trước không còn đường đi.
Sau có truy binh?
Không ngờ Cơ Hạo Huyền vậy mà sẽ dùng tình huống này, để bao vây chặn đánh mình.
“Bệ hạ, Cô Nguyệt vô năng! Có lỗi với lời dặn của người!” Cô Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm.
Hắn đặt một bàn tay lên trán cô bé.
Tính giết cô bé.
Sau đó lại đi lôi kéo mấy cao thủ Đại Chu cùng chết.
“Cô Nguyệt thúc thúc?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi không xa.
Cô Nguyệt ngẩn ra.
Âm thanh này đích xác quen tai.
Nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.
Cô Nguyệt hướng về phía âm thanh truyền đến.
Trước mắt rõ ràng là đám người đang bay đến.
Trong đó có một bóng dáng, Cô Nguyệt vô cùng quen thuộc.
"Quách Tiểu Vân?"
Cô Nguyệt ngây người.
Người đến dĩ nhiên là Quách Tiểu Vân.
Bên cạnh Quách Tiểu Vân, còn có rất nhiều người quen thuộc.
Thẩm Thiên Hoa, lão người mù, Sở Hán Dương, Tống Nhu Nhi, Tiêu Thi…… Đều là người quen!
Mà phía sau bọn họ, cũng có một đám lớn cường giả đi theo.
Cô Nguyệt ngây ngốc.
Lập tức phản ứng lại!
Thành trời mây!
Là Quách Tiểu Vân mang theo mọi người ở thành trời mây đến rồi!
Cô Nguyệt mừng rỡ vô cùng!
Lần này được cứu rồi!
Hắn lập tức ôm Linh Lung công chúa, hướng về mọi người thành trời mây bay đi.
Hai bên gặp mặt.
Quách Tiểu Vân thấy Cô Nguyệt đầy mình là máu, trong ngực còn ôm một cô bé, không khỏi vô cùng giật mình.
“Cô Nguyệt thúc thúc, sao ngươi lại thành ra thế này?” Cô Nguyệt mặt trắng bệch, hô hấp cũng vô cùng gấp gáp.
"Tiểu Vân, gặp được ngươi coi như được cứu rồi!"
Hai bên còn chưa kịp nói nhiều, các cao thủ của Đại Chu thần triều đã đuổi sát đến nơi.
“Hử?” Các cao thủ Đại Chu thần triều cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ đối phương đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy?
Hơn nữa trong số đó, còn có không ít khí tức rất mạnh.
Hoàn toàn áp đảo tình hình bên phía họ.
Bất quá bọn họ không có bất kỳ sợ hãi.
Bởi vì bọn họ phụng mệnh Cơ Hạo Huyền đến chặn Cô Nguyệt.
Sau lưng có Đại Chu thần triều.
Cho dù người đối diện đông thế mạnh, bọn họ cũng không tin đối phương dám đối đầu với Đại Chu thần triều.
"Bất kể các ngươi là ai, giao người này cùng đứa bé ra đây!"
Kẻ cầm đầu Đại Chu cường giả nghiêm nghị quát.
Quách Tiểu Vân cau mày.
Không để ý đến tiếng gào thét của đối phương, mà hỏi Cô Nguyệt.
"Cô Nguyệt thúc thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô Nguyệt thần sắc bi phẫn.
"Bệ hạ đã chết, Thiên Võ vương triều xong rồi, đây là con gái duy nhất của bệ hạ, ta mang theo nàng chạy trốn ra đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận