Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 736: Một tháng sau tái chiến

Chương 736: Một tháng sau tái chiến Bài thơ vừa cất lên, ngay sau lưng Diệp Thanh Vân tức khắc hiện ra một màn dị tượng.
Phảng phất như có mấy trăm đạo thánh nhân ảo ảnh, từ sau lưng Diệp Thanh Vân hiển hiện, hướng về phía Diệp Thanh Vân cúi người bái lạy.
Một màn này.
Trực tiếp khiến đao khôi cùng Trích Tinh lão tổ trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là Trích Tinh lão tổ, trong lòng chấn động vô cùng, xúc động đến toàn thân run rẩy.
“Ta đã đoán không sai! Ta đã đoán không sai!” “Kẻ này tuyệt đối là cổ thánh nhân chuyển thế!” “Mang trong mình thánh nhân mệnh! Cường đại vô cùng!” Trong lòng Trích Tinh lão tổ mừng như điên.
Hắn cảm thấy bản thân dường như đã vớ được một mối cơ duyên to lớn tày trời rồi.
Mà đao khôi nội tâm chấn động, tuyệt không kém Trích Tinh lão tổ chút nào.
Tuy nhiên hắn vẫn không biết Diệp Thanh Vân là ai.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc hắn nhận thức được sự lợi hại của Diệp Thanh Vân.
Đây tuyệt đối là một sự tồn tại đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng đao khôi, tức khắc liền sinh ra sự kính sợ sâu sắc với Diệp Thanh Vân.
Cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Thanh Vân nữa.
Trong lòng Diệp Thanh Vân vô cùng hồi hộp.
Tuy nhiên giả làm cao nhân chuyện này, bản thân đã làm không chỉ một hai lần rồi.
Nhưng mỗi lần làm, đều mang theo sự chờ mong và lo lắng.
Nhưng thật sự không thể không nói.
Cái cảm giác này thật là kích thích!
Thấy đao khôi dường như có chút kính sợ với mình, trong lòng Diệp Thanh Vân vui mừng, vội vàng thừa cơ xông lên.
“Đao khôi, hiện tại ngươi còn muốn chấp nhất vào việc ta là ai sao?” Đao khôi vừa nghe thấy lời này, vội vàng lắc đầu liên tục.
“Tại hạ không dám.” Diệp Thanh Vân cười cười.
“Thế thì tốt rồi, thân là đao nhân, vẫn nên dồn hết tâm sức vào tu luyện, sớm ngày đạt tới cảnh giới cao thâm, thoát khỏi sự trói buộc của thanh đao trong tay ngươi đi.” Đao khôi vô cùng chấn động.
Vội vàng cúi người hành lễ với Diệp Thanh Vân.
“Tại hạ xin nghe theo lời dạy bảo!” Đao khôi lại liếc nhìn Trích Tinh lão tổ một cái.
Trong lòng vô cùng phức tạp.
Hắn vốn đến để tìm thù.
Muốn thừa cơ Trích Tinh lão tổ tuổi già sức yếu, giết chết Trích Tinh lão tổ.
Nhưng hiện tại.
Có Diệp Thanh Vân ở đây, bản thân có vẻ như không có cơ hội này nữa rồi.
Trong lòng tự nhiên là có chút không cam lòng.
Diệp Thanh Vân cũng nhìn ra đao khôi dường như vẫn còn muốn động thủ với Trích Tinh lão tổ, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Vội vàng lên tiếng.
“Đúng rồi, ngươi và Trích Tinh lão tổ rốt cuộc có ân oán gì?” Hắn muốn biết rõ hai người này rốt cuộc có ân oán gì, mà một người thì nhất định đuổi giết, một người thì không chịu buông tha.
Xem có thể giúp bọn họ hóa giải phần nào không.
Nghe Diệp Thanh Vân hỏi chuyện này, thần sắc của đao khôi có chút khó coi, trong mắt càng lộ vẻ bi phẫn.
Mà Trích Tinh lão tổ đang ngồi kia, thần sắc cũng ảm đạm, thở dài một hơi sâu thẳm.
“Cao nhân có chỗ không biết, Trích Tinh lão tổ đã giết cả nhà ta.” Lời đao khôi vừa nói ra, thật sự làm Diệp Thanh Vân kinh hãi.
“Cái gì?” Trong lòng Diệp Thanh Vân chợt giật thót, không khỏi quay đầu nhìn Trích Tinh lão tổ một cái.
Nghĩ bụng cũng hay thật.
Ông lão này trông mặt mũi thì có vẻ hiền lành.
Kết quả thế mà lại đi giết cả nhà người ta?
Như vậy không phải là hại trời hại người à?
Thảo nào đao khôi lại đuổi giết ông ta không buông tha như vậy.
Đổi lại bất cứ ai, gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ không ngừng oán hận với hung thủ đến chết.
Trong lòng Diệp Thanh Vân cũng có chút thành kiến với Trích Tinh lão tổ.
Thì ra lão già này là một kẻ cuồng sát nhân.
“Ai, tuy ta đã giết cả nhà hắn, nhưng hắn cũng đã giết vợ con ta.” Trích Tinh lão tổ mở miệng nói.
Diệp Thanh Vân: “…” Được rồi.
Hai người các ngươi qua lại đều diệt sạch cả nhà đối phương rồi.
Thế này thì còn nói gì nữa.
Định trước là hai người các ngươi phải đấu đá nhau cả đời rồi.
“Vậy nói như vậy, các ngươi vì người nhà đã chết mới không ngừng dây dưa như vậy à?” Diệp Thanh Vân hỏi.
Trích Tinh lão tổ và đao khôi đều gật đầu.
Diệp Thanh Vân thở dài.
“Oan oan tương báo biết đến khi nào thôi, thù hận của các ngươi, không phải một hai lời có thể nói cho xong được.” “Xem ra ta muốn giúp các ngươi buông bỏ thù hận cũng không thực tế.” Đao khôi và Trích Tinh lão tổ im lặng.
Đích xác.
Diệp Thanh Vân tuy đã thể hiện tư thái tuyệt thế cao nhân.
Khiến cho bọn họ trong lòng hết sức kính sợ.
Nhưng nói muốn khiến bọn họ buông bỏ thù hận, thì vẫn là điều không thể.
Người nhà của mỗi người, đều đã chết trong tay đối phương.
Thù hận như vậy, có thể nói là thâm cừu huyết hải.
Đời này không báo, thì đời đời kiếp kiếp cũng khó lòng nguôi ngoai.
Trích Tinh lão tổ muốn trước khi sắp chết thu nhận một đồ đệ, cũng là để cho đồ đệ tiếp tục thay mình báo thù.
“Vậy đi, hôm nay đã có ta ở đây, các ngươi nể mặt ta, đừng tranh đấu.” Diệp Thanh Vân nói như vậy.
Thần sắc của đao khôi có chút khó coi, hắn muốn thừa cơ hội này giết chết Trích Tinh lão tổ.
Để hắn bỏ qua cơ hội này sao?
Há có thể cam tâm?
Trích Tinh lão tổ tự nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá đối với hắn mà nói, hôm nay không chết trong tay đao khôi, thì chẳng bao lâu nữa, bản thân cũng sẽ vì nhục thể khô mục mà chết.
Kỳ thực cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thêm một khoảng thời gian mà thôi.
Không có ý nghĩa quá lớn.
“Nhưng ân oán đúng là vẫn phải hóa giải.” Diệp Thanh Vân đột nhiên chuyển giọng.
Làm cho Trích Tinh lão tổ và đao khôi đều ngẩn người ra.
“Ý của cao nhân là sao?” Đao khôi liền vội hỏi.
Diệp Thanh Vân nghiêm mặt nói: “Một tháng sau, các ngươi lại giao thủ ở đây, phân ra thắng bại, cũng coi như cho ân oán của các ngươi một hồi kết thúc.” Lời vừa nói ra, cả hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đao khôi tự nhiên là mừng rỡ.
Tuy nhiên dưới mắt không giết được Trích Tinh lão tổ, nhưng nếu một tháng sau vẫn có thể cùng Trích Tinh lão tổ giao thủ, thì đến lúc đó bản thân chắc chắn có thể chém giết Trích Tinh lão tổ.
Một tháng thời gian mà thôi, hắn đợi được rất tốt!
Bao nhiêu năm đã chờ được, chẳng lẽ còn không chờ được một tháng này sao?
Trích Tinh lão tổ thì có chút đắng chát.
Một tháng sau tái chiến, so với việc hiện tại giao đấu với đao khôi, thì có gì khác nhau.
Hắn đã sắp chết rồi, nhiều nhất còn có thể sống được ba tháng nữa.
“Ta thì không có ý kiến gì, nhưng không biết một tháng sau, Trích Tinh lão tổ có thể trốn khỏi đây không?” Đao khôi mở miệng nói.
Diệp Thanh Vân nhìn về phía Trích Tinh lão tổ.
Người sau cười khổ.
“Thời gian của ta không còn nhiều, ngay một tháng sau hãy kết thúc ân oán giữa chúng ta vậy.” Hắn đã nghĩ thông.
Thay vì một mực trốn tránh đao khôi.
Chi bằng cùng nhau đánh một trận cuối cùng.
Chết trong tay đao khôi cũng coi như kết thúc.
Đao khôi nghe vậy, trầm mặc một lát, liền ôm quyền với Diệp Thanh Vân.
“Tại hạ xin cáo từ.” Nói xong, đao khôi xoay người rời đi.
Thấy đao khôi đã đi rồi, Diệp Thanh Vân tức khắc thở phào một hơi, đột nhiên ngồi phịch xuống đất.
“Sợ muốn chết ta rồi!” Diệp Thanh Vân vỗ vỗ ngực nói.
Trích Tinh lão tổ ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân xoay người nói: “Chúng ta nhanh chóng chạy thôi.” Trích Tinh lão tổ ngẩn ra.
“Ngươi không phải bảo ta một tháng sau cùng đao khôi đánh một trận giải quyết ân oán sao?” Diệp Thanh Vân vẻ mặt kinh ngạc.
“Hả? Lão tổ, ngươi thật sự nghĩ một tháng sau sẽ ở đây đánh một trận với đao khôi sao?” “Không phải ngươi nói vậy sao?” “Ta nói như vậy, là để cho ngươi nhân lúc một tháng này nhanh chóng bỏ chạy thôi.” “…” Trích Tinh lão tổ lắc đầu.
Trên mặt có một thoáng vẻ thoải mái.
“Ta không muốn trốn đông trốn tây nữa, một tháng sau cùng đao khôi quyết chiến, ta sẽ không trốn tránh nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận