Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 522: Ngươi nói cái gì đồ chơi?

Chương 522: Ngươi nói cái gì đồ chơi?
Phù Vân sơn xuống.
Một bóng người nhanh chóng chạy tới.
Bóng người chợt lóe lên, hòa thượng trong miếu dưới núi, không ai phát hiện.
Chỉ có vợ chồng Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan, thoáng có vài phần cảm giác.
Nhưng chỉ là cảm giác mà thôi.
Căn bản không cách nào nắm bắt được dấu vết của bóng người kia.
Bóng người vọt lên núi, một đường không nghỉ ngơi chút nào.
Thẳng đến đỉnh núi.
“Chính là ở chỗ này!”
Tề Thiên Yêu Vương đột nhiên dừng chân, ánh mắt trừng trừng nhìn ba cây đào trên đỉnh núi.
Trên đó đều là quả đào to tròn, mọng nước, đỏ hồng.
Chính là quả đào mà bản thân đã ăn ở chỗ của Tuệ Không.
Lúc này.
Từng đợt hương thơm của quả đào truyền đến.
Càng làm Tề Thiên Yêu Vương thèm thuồng.
Tề Thiên Yêu Vương không kìm được nữa.
Hắn hoàn toàn quên mất những chuyện khác, lúc này bay thẳng đến ba cây đào kia.
Trong sân, Tam Yêu cùng thỏ ôm nhau run cầm cập.
Bọn hắn quá sợ hãi rồi.
Tề Thiên Yêu Vương đến.
Là yêu thú, bọn hắn căn bản không dám động.
Sợ gây sự chú ý của Tề Thiên Yêu Vương.
Mà ở hồ bơi phía sau, mặt nước cũng không ngừng nổi lên sóng gợn.
Dường như có thứ gì đó tùy thời sẽ phá nước mà ra.
Tề Thiên Yêu Vương một bước dài, trực tiếp trèo lên cây đào.
Hắn cứ thế ngồi trên một nhánh cây to mập, đưa tay hái một quả đào.
Cũng không cần biết bẩn hay không, trực tiếp cầm tay gặm.
Nghe thấy động tĩnh trong sân, chị em Liễu gia cùng nhau đi ra.
Các nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên cây đào lại có một con khỉ đang ngồi.
Con khỉ hình người.
Còn đang trộm ăn quả đào.
Chị em Liễu gia tức khắc nổi giận.
“Ngươi là khỉ hoang từ đâu đến, sao dám chạy đến đây trộm quả đào?”
Vừa nghe những lời này, thỏ cùng Tam Yêu sợ đến suýt ngất.
Thế mà dám gọi Tề Thiên Yêu Vương là khỉ hoang?
Thật đúng là quá gan.
Thật sự không biết chữ "chết" viết thế nào sao?
Tề Thiên Yêu Vương lại chẳng thèm liếc mắt nhìn chị em Liễu gia một cái.
Nhẹ nhàng khoát tay.
Một luồng yêu lực trong nháy mắt giáng xuống.
Chị em Liễu gia lập tức bị giữ nguyên tại chỗ, không thể động đậy.
Tiếp đó, Tề Thiên Yêu Vương tiếp tục không coi ai ra gì gặm quả đào.
Đây chính là sự khác biệt giữa khỉ và người.
Khỉ định trụ hai đại mỹ nhân xong, chỉ biết ăn quả đào.
Mà nếu là một người đàn ông bình thường, giờ phút này chắc chắn sẽ muốn làm một vài chuyện tích cực hơn.
Ừm!
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Diệp Thanh Vân vừa tắm xong, đầu tóc còn ướt sũng bước ra từ trong phòng.
Hắn đang định tắm xong sẽ ngủ.
Kết quả vừa ra đã thấy.
Chị em Liễu gia đứng như khúc gỗ, cả hai đều đứng đờ ra đấy.
Thậm chí cả thần sắc trên mặt cũng cứng đờ.
Diệp Thanh Vân giật mình.
“Chuyện gì thế này?”
Hắn vội vàng chạy đến trước mặt hai chị em, xem xét một lượt.
May mà hai người chỉ bị định trụ, vẫn chưa bị thương, hơi thở và tim đập vẫn còn.
Còn chuyện Diệp Thanh Vân sao biết được hai chị em vẫn còn tim đập, đương nhiên là phải ghé sát vào ngực họ để nghe rồi.
Đột nhiên.
Một hạt đào bay tới.
Rớt trúng đầu của Diệp Thanh Vân.
“Ai vứt hạt đào thế?”
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn lại.
Vừa vặn thấy Tề Thiên Yêu Vương đang ngồi trên cây đào.
Người sau vẫn không kiêng nể gì hái đào.
Hoàn toàn không xem Diệp Thanh Vân là chủ nhà ra gì.
Diệp Thanh Vân ngẩn người.
Lập tức tức khắc nổi giận.
Con khỉ này thế mà dám ngang nhiên trộm đào?
Lại còn trộm đào của bản thân?
Quả thực là quá kiêu ngạo rồi.
Diệp Thanh Vân đang định vơ lấy cái búa.
Trong nháy mắt hắn đã phản ứng lại.
Con khỉ này sao lại mặc một bộ chiến giáp?
Hơn nữa nhìn.....có chút hung hăng.
Chẳng lẽ nói......
Diệp Thanh Vân không hổ là một tên láu cá, hắn lập tức đoán ra thân phận của con khỉ này.
Chẳng lẽ là Tề Thiên Yêu Vương đến?
Nhưng nghĩ lại thì không đúng.
Lúc này Tề Thiên Yêu Vương hẳn là vẫn còn ở hải ngoại xa xôi mới phải.
Sao có thể đột nhiên chạy đến chỗ mình được?
Chẳng lẽ nói không phải Tề Thiên Yêu Vương? Là một con khỉ khác?
Trong lòng Diệp Thanh Vân nghi hoặc chồng chất.
Nhưng vẫn không dám hành động khinh suất.
Hắn nhìn chị em Liễu gia bị định trụ, cũng biết các nàng nhất định là bị con khỉ kia cố định.
“Ồ?”
Đúng lúc này.
Tề Thiên Yêu Vương đột nhiên phát ra một tiếng kêu khẽ.
“Ngươi hình như là phàm nhân nhỉ.”
Lời này hiển nhiên là đang nói với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân mặt mày lúng túng.
Tuy ta đúng là phàm nhân, nhưng ngươi đã nhìn ra thì cứ nhìn ra thôi, đâu cần thiết phải nói thẳng ra như vậy chứ.
Mất cả tự tôn rồi.
“Khụ khụ, ta đúng là người phàm, nhưng không biết các hạ xưng hô thế nào? Tại sao lại trộm đào trong vườn nhà ta?”
Tề Thiên Yêu Vương vừa trợn mắt.
“Ngươi nói choa trộm đào?”
“Choa ăn đào của ngươi là vinh hạnh của ngươi, phàm nhân ngươi nên quỳ xuống cho choa, dập đầu mười tám cái mới đúng!”
Diệp Thanh Vân mặt đầy cạn lời.
Trộm đào thì cứ trộm đào thôi.
Còn muốn ta quỳ xuống dập đầu với ngươi?
Con khỉ này quả thật là đủ vô liêm sỉ.
Tề Thiên Yêu Vương đột nhiên nhảy xuống, ôm lấy cổ Diệp Thanh Vân.
“Chết đi.”
Hắn liền muốn bóp chết Diệp Thanh Vân.
“Chậm đã!”
Diệp Thanh Vân đột nhiên hô to.
Tề Thiên Yêu Vương cười quái dị: “Ngươi còn muốn nói lời trăng trối à?”
“Giết ta thì được, nhưng ngươi phải nói rõ cho ta biết, ta rốt cuộc chết trong tay ai?”
Tề Thiên Yêu Vương: “Nói nhảm, choa nha.”
Diệp Thanh Vân lập tức hỏi: “Choa là ai?”
Tề Thiên Yêu Vương sợ run lên một chút.
“Sao choa biết ngươi là ai?”
Diệp Thanh Vân trước mắt sáng lên.
“Ngươi xem, vấn đề tới rồi nha?”
Tề Thiên Yêu Vương đầy mặt nghi hoặc, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
“Có ý gì?”
Diệp Thanh Vân: “Chuyện này cần phải bắt đầu từ mối quan hệ giữa người và vũ trụ......không đúng, khỉ với vũ trụ, hay là ngươi cứ bỏ ta xuống đã.”
Tề Thiên Yêu Vương thật sự liền bỏ Diệp Thanh Vân xuống.
“Trải qua một thời gian dài, trên người ngươi vẫn luôn có một vấn đề vây lấy ngươi.”
Diệp Thanh Vân tiếp tục nói.
Tề Thiên Yêu Vương mặt mày hoang mang.
“Vấn đề gì?”
“Choa là ai?”
Tề Thiên Yêu Vương bĩu môi.
“Choa đã biết rồi.”
Diệp Thanh Vân liên tục lắc đầu.
“Không! Ngươi không biết.”
“Ngươi biết không? Ngươi là ai? Tề Thiên Yêu Vương à? Không, đây chỉ là một cái tên, một danh hiệu, ngươi có thể gọi là Tề Thiên Yêu Vương, ta cũng có thể gọi là Tề Thiên Yêu Vương, bọn họ đều có thể gọi.”
“Bỏ cái danh hiệu này đi thì sao? Ngươi là ai?”
Tề Thiên Yêu Vương mộng.
Lắc đầu.
“Choa không biết.”
Lập tức lại có chút phẫn nộ.
“Choa cũng không cần biết rõ!”
Diệp Thanh Vân vội vàng trấn an: “Được! Được! Vậy ngươi trả lời ta một câu hỏi nữa...... Ta là ai?”
Tề Thiên Yêu Vương mặt mày hoang mang: “Câu hỏi này chẳng phải đã hỏi rồi sao?”
Diệp Thanh Vân cười một tiếng: “Không, vừa rồi hỏi là bản ngã, hiện tại hỏi chính là tự mình.”
Tề Thiên Yêu Vương càng mộng.
“Cái này có gì khác nhau không?”
“Lấy một ví dụ, khi ta dùng cái danh hiệu ta để tiến hành đối thoại, đồng thời danh hiệu của ngươi cũng là ta, vậy cái này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là không có nghĩa lý gì, ngươi chính là của ta, mà ta cũng chính là của ngươi?”
Diệp Thanh Vân mặt đầy vẻ quỷ dị.
Tề Thiên Yêu Vương đã hoàn toàn ngây dại rồi.
“Ngươi nói cái gì đồ chơi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận