Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1641 rất kích thích loại kia

Lời nói đầy kích thích của Dương Thương khiến Thẩm Cô Hồng trong lòng rung động. Là hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội, Thẩm Cô Hồng cũng là người kiến thức rộng rãi, trải qua đủ loại sóng gió. Việc có thể đưa Vạn Bảo Thương Hội trở thành thương hội số một toàn bộ Càn Đạo Châu cho thấy năng lực của Thẩm Cô Hồng không thể nghi ngờ. Với quy mô hiện tại của Vạn Bảo Thương Hội, dù là tam đại long tông, những thế lực lớn như Lăng Tiên Thành cũng chưa chắc có thể lay chuyển được. Vậy mà Dương Thương lại nói, nếu đi dò xét thân phận của lão tổ cột sắt kia, có thể sẽ mang tai họa đến cho Vạn Bảo Thương Hội? Điều này quả thực có chút kinh người. Đủ để chứng minh, lão tổ cột sắt này tuyệt đối không hề đơn giản. Đương nhiên, điều này cũng có thể do Dương Thương đang hù dọa người nghe. Nhưng Thẩm Cô Hồng biết Dương Thương đã nhiều năm, hắn rõ Dương Thương là người không nói nhảm. “Ta hiểu rồi.” Thẩm Cô Hồng khẽ gật đầu. “Ha ha, lần đấu giá này, ngươi chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn, Vạn Bảo Thương Hội có lẽ sẽ nâng cao thêm một bước, đưa việc buôn bán đến các châu khác.” Dương Thương vừa cười vừa nói. Thẩm Cô Hồng lắc đầu, thở dài một tiếng. “Lão hữu à, ngươi cũng biết đấy, việc buôn bán của Vạn Bảo Thương Hội từ lâu đã có thể mở rộng ra các châu khác, nhưng có tiên phủ cản trở ở trên, chỉ có thể...” Lời nói không hết nhưng Dương Thương đã hiểu ý của Thẩm Cô Hồng. Dương Thương cũng im lặng. Hắn biết Thẩm Cô Hồng đang oán trách tiên phủ. Với thực lực hiện tại của Vạn Bảo Thương Hội, hoàn toàn có thể rời khỏi Càn Đạo Châu, đưa việc làm ăn đến những nơi khác. Nhưng các đại tiên phủ đã sớm lập quy tắc, chỉ duy trì các thương hội bản địa được thành lập và hoạt động. Nếu có thương hội từ bên ngoài tiến vào, cũng không phải là không cho phép, nhưng sẽ có rất nhiều hạn chế và trở ngại. Thậm chí có thể sẽ bị chèn ép ngấm ngầm hoặc công khai. Điều này sẽ dẫn đến một tình huống rất khó xử. Vạn Bảo Thương Hội tuy thực lực hùng hậu nhưng hoàn toàn không thể ra khỏi Càn Đạo Châu. Chỉ có thể phát triển trong phạm vi Càn Đạo Châu. Nếu có một ngày, quy tắc tiên phủ được nới lỏng, không còn chèn ép các thế lực thương hội bên ngoài nữa, lúc đó mới thực sự là thời điểm để thương hội phát triển mạnh mẽ. “Lão Dương, trật tự bên ngoài Tiên Thành sẽ phải nhờ vào ngươi, ta cũng sẽ phái cao thủ thương hội phối hợp.” “Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để lần đấu giá này diễn ra viên mãn.” “Phải đề phòng những kẻ trong phản tiên đồng minh có thể thừa cơ hội gây rối.” Thẩm Cô Hồng trầm giọng nói. “Ừm, ta tự nhiên sẽ dốc hết sức.” “Oa! Đây chính là Vạn Bảo Thương Hội sao?” “Quá xa hoa! Quá xa hoa!” “Nồng nặc mùi tiền hôi thối!” Diệp Thanh Vân đứng trong đại sảnh hội trường, nhìn mọi thứ trước mắt, cảm giác mình giống như một gã nông dân vừa mới lên thành phố. Vàng son lộng lẫy! Quá lộng lẫy! Ngay cả gạch lát trên đất cũng là loại bố linh bố linh, nhìn là biết rất đáng tiền. Diệp Thanh Vân hận không thể nằm rạp xuống đất, cậy hai viên gạch mang đi ra ngoài. Đáng tiếc là không cậy được. Quá đông người. Nếu xung quanh không một bóng người, Diệp Thanh Vân thực sự có khả năng động tay động chân cậy gạch mang đi. “Khách nhân xin chào, có thể cho ta xem lệnh bài khách quý của ngài được không?” Một nữ hầu da trắng xinh đẹp tiến lên đón, cười tủm tỉm hỏi Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân lấy lệnh bài khách quý mà Tiền Như Sơn vừa đưa cho, mắt vẫn không ngừng nhìn ngắm dáng vẻ của nữ hầu. Chậc chậc! Không hổ là Vạn Bảo Thương Hội. Nữ hầu ở đây không có một ai không xinh đẹp. Ngay cả tư thái, gương mặt này, nhất là ánh mắt, chắc chắn là đã qua huấn luyện chuyên nghiệp. Hút hồn người khác rất lợi hại. Nữ hầu thấy lệnh bài khách quý trong tay Diệp Thanh Vân, không khỏi biến sắc, vội vàng cúi người hành lễ. “Hóa ra là khách quý, có điều thất lễ, mong ngài thứ lỗi!” Diệp Thanh Vân ho khan một tiếng. “Khụ khụ, dẫn bọn ta đến chỗ ngồi đi.” “Vâng, mời khách quý đi theo ta.” Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của nữ hầu, Diệp Thanh Vân ba người đi lên cầu thang, trực tiếp đi tới lầu hai. Lầu hai so với đại sảnh phía dưới tĩnh lặng hơn rất nhiều. Trong đại sảnh bày đầy chỗ ngồi, đã có một nửa số người đã vào chỗ. Có người quen biết nhau đang trò chuyện, tự nhiên có vẻ hơi ồn ào. Còn lầu hai đều là nhã gian, mỗi phòng đều có pháp trận cách âm bao phủ, cho nên yên tĩnh hơn nhiều. Đương nhiên, nhã gian ở lầu hai cũng chỉ có rất ít khách quý thân phận bất phàm mới có thể được hưởng thụ. “Mời quý khách đi theo lối này.” Nữ hầu dẫn Diệp Thanh Vân ba người đến một gian nhã phòng, phía trên đánh dấu chữ thiên số 9. Diệp Thanh Vân ba người lập tức đi vào nhã phòng. “Không tệ, không tệ, chỗ này được đấy.” Diệp Thanh Vân nhìn tình hình trong nhã phòng, rất hài lòng gật đầu. Mai Trường Hải cảm khái không thôi, nghĩ thầm lão Mai ta nghèo cả một đời, hôm nay thế mà có thể trở thành thượng đẳng khách quý ở Vạn Bảo Thương Hội, còn có thể hưởng thụ nhã phòng như thế. Quả nhiên không uổng công sống. “Nếu quý khách có bất kỳ yêu cầu gì, cứ việc phân phó ta.” Nữ hầu tiến đến gần Diệp Thanh Vân, vẻ mặt kiều mị nói. Điều này khiến trong lòng Diệp Thanh Vân hơi ngứa ngáy. Nơi này chẳng lẽ có cái gì dịch vụ đặc biệt? Hay là cần thêm mấy em nữa? Hiếm khi đến loại địa điểm lớn này tiêu xài, mà không sắm sửa đại bảo kiếm thì quả thật có lỗi với bản thân. “Ờm, chỗ các ngươi......có hay không cái loại......chính là rất kích thích loại kia......” Diệp Thanh Vân ra vẻ nghiêm chỉnh nhìn nữ hầu. Nữ hầu dường như đã hiểu, khẽ cười một tiếng. “Khách nhân chờ một chút, ta sẽ đi sắp xếp ngay.” Nữ hầu quay người đi ra khỏi phòng. Diệp Thanh Vân thì hưng phấn và mong chờ. Vội vàng ngồi lên ghế dựa, còn đưa tay vỗ vỗ ghế. “Cái ghế này đủ chắc, cũng đủ lớn, chắc có thể chịu được.” “Không đúng rồi, nhỡ lát nữa đến mấy em thì phải làm sao?” “Hay là để bọn họ chuyển cho mình cái giường lớn tới?” Mai Trường Hải nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân đang đứng ngồi không yên, vẻ mặt đầy hưng phấn. Ngay cả Tuệ Không, người luôn có chút hiểu biết về Diệp Thanh Vân, giờ phút này cũng có chút không hiểu trạng thái của Diệp Thanh Vân. Thánh tử làm sao vậy? Sao lại trông có vẻ rất hưng phấn? Vừa nãy hỏi nữ hầu cái thứ kích thích gì đó, rốt cuộc là có ý gì? Diệp Thanh Vân lúc này chỉ cảm thấy thời gian trôi qua như một năm. Sao lại chậm thế? Mau đến đi chứ. Ta làm mấy cái gập bụng rồi đây. Trạng thái đang căng như dây đàn! Đủ sức đại chiến! Lại đợi thêm một lúc nữa. Nữ hầu rốt cuộc đã đến. Diệp Thanh Vân đã mỏi mắt chờ mong, lập tức nhìn về phía sau lưng nữ hầu. Chỉ thấy phía sau nữ hầu đi tới một thiếu niên áo trắng. Diệp Thanh Vân lập tức ngây người. Ý gì? Ta muốn cô nàng mà? Sao lại đưa tới một đứa bé? Diệp Mỗ Nhân ta đây là một chàng trai đứng đắn, thuần khiết, không có bất cứ sở thích đặc biệt nào đâu nha. “Để Quý Khách phải chờ lâu.” Nữ hầu cúi người hành lễ với Diệp Thanh Vân. “Đây là rượu thuần nhưỡng hỏa suối của Vạn Bảo Thương Hội ta, bên ngoài khó tìm, tửu tính cay độc như đao, uống vào cực kỳ kích thích.” “Còn có tác dụng thoải mái Tiên Thể, ôn dưỡng tiên khí.” Thiếu niên áo trắng bưng một bầu rượu đi đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân: “……” Ngươi chơi ta đó à? Ta nói kích thích, không phải loại kích thích này. Mà là cái loại kích thích kia đó!!! Diệp Thanh Vân quả thật là hết cách rồi. Ta chỉ muốn cùng mấy đại mỹ nhân, đến một trận thảo luận nghiên cứu nhân sinh đơn giản mà trực tiếp mà thôi. Sao lại khó khăn thế này? Nữ hầu rất thân mật rót cho Diệp Thanh Vân một chén nhỏ, đưa đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân câm nín uống một ngụm. Đúng là cay độc kích thích! “Mời quý khách nghỉ ngơi một lát, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Nữ hầu lui ra khỏi nhã phòng. Diệp Thanh Vân có chút mất hứng ngồi trên ghế, nhìn xuống hội trường phía dưới đã kín người, tâm tư cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Lại một lúc sau. Đại sảnh hội trường phía dưới trở nên yên tĩnh trở lại. Chỉ thấy một nữ tử mặc váy đỏ diễm lệ bước lên đài. Cô gái xinh đẹp này dáng người đặc biệt nóng bỏng, chiếc áo bào đỏ bó sát người, như muốn bó buộc không nổi những đường cong miêu tả sinh động kia. Các tu sĩ có mặt ở đây lập tức đều nhìn về phía nàng. Không ít người trong mắt đều có vẻ nóng rực. Bao gồm cả Diệp Thanh Vân ở nhã phòng cấp trên. Diệp Thanh Vân lập tức ngồi thẳng dậy, mắt mở to hết cỡ, dường như không muốn bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. “Đầu tiên hoan nghênh chư vị tân khách đến đây, ta là đấu giá sư của buổi đấu giá lần này.” Nữ tử mặc hồng bào cười như lửa, nồng nhiệt không chút e dè. “Tin tưởng không ít quý khách đều đã tham gia đấu giá của thương hội chúng ta, đối với ta chắc chắn sẽ không lạ lẫm.” “Ta tên là Viêm Như Tâm.” Lời của Viêm Như Tâm còn chưa dứt, phía dưới đã có người không nhịn được. “Viêm đại mỹ nhân, hay là đừng treo chúng ta nữa, tranh thủ thời gian bắt đầu đi.” “Đúng vậy, sớm cho chúng ta xem bảo bối đi.” “Viêm đại mỹ nhân, không biết phải dùng bao nhiêu tiên tinh mới có thể mang được nàng về?” “Ha ha ha ha ha!” Viêm Như Tâm khẽ mỉm cười, mắt liếc nhìn mọi người ở đây. “Nếu tất cả mọi người đã sốt ruột như vậy, vậy ta xin tuyên bố.” “Buổi đấu giá lần này chính thức bắt đầu.” Vừa dứt lời, chỉ thấy Viêm Như Tâm khẽ vung tay ngọc, một chiếc hộp gỗ cổ kính liền xuất hiện trước mắt mọi người. “Đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá lần này.” “Xuân Thu Hộp Kiếm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận