Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2313 Chúng Thánh chi tác

Chương 2313: Tác phẩm của Chư Thánh "A di đà Phật, bài thơ này hùng hồn dạt dào, khí thế bất phàm, người làm thơ cũng không phải hạng phàm tục."
Tuệ Không chắp tay trước ngực, hết sức tán thưởng bài thơ trên tấm bia đá, ánh mắt lại liếc nhìn Diệp Thanh Vân.
Dường như trong mắt Tuệ Không, bài thơ trên tấm bia đá này rất có thể chính là do Diệp Thanh Vân sáng tác.
Cũng chỉ có Diệp Thanh Vân, mới có tài hoa tuyệt thế bất phàm như vậy.
Mà nhìn dáng vẻ Diệp Thanh Vân kinh ngạc, Tuệ Không càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.
"Bài thơ này xác thực bất phàm, chỉ là trong đó có câu 'Long Thành Phi Tướng' là có ý gì? Còn Âm Sơn kia lại ở nơi nào?"
Nhan Chính thân là cao nhân Nho gia, tự nhiên đối với thơ từ cũng có nhãn quan độc đáo.
Theo Nhan Chính, bài thơ này không chỉ có khí thế hào hùng, mà còn có một loại ý cảnh cảm khái tuế nguyệt t·a·ng t·h·ư·ơ·n·g biến ảo.
Có thể xưng là thượng phẩm trong thơ ca.
Nhan Chính không khỏi cũng nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
Có lẽ chỉ có tồn tại sâu không lường được như Diệp Thanh Vân, mới có thể nhìn ra được chân ý của bài thơ này.
"Diệp công tử? Diệp công tử?"
Nhan Chính gọi hai tiếng, Diệp Thanh Vân lúc này mới như người tỉnh mộng.
"Hả, sao vậy?"
"Diệp công tử có nhìn ra được nội hàm của bài thơ trên tấm bia này không?"
Nhan Chính hiếu kỳ hỏi.
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
"Không nhìn ra được gì cả."
Nhan Chính hơi kinh ngạc, nhưng trực giác mách bảo Nhan Chính, Diệp Thanh Vân khẳng định là đã nhìn ra được điều gì đó, chỉ là không nói rõ.
Nếu Diệp Thanh Vân không nói, vậy hắn cũng sẽ không hỏi nhiều thêm nữa.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân rất cổ quái, tâm tình cũng khá phức tạp.
Hắn không thể ngờ tới.
Trên tấm bia đá này khắc, vậy mà lại là thơ từ của thế giới ban đầu của mình.
Quá bất ngờ.
Hơn nữa Diệp Thanh Vân nhất thời căn bản không hiểu rõ, bài thơ này xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì?
Nơi này chính là một trong thập đại cấm địa của Trung Nguyên nha.
Không thể vô duyên vô cớ mà đặt bài thơ này ở trên này.
"Phía trên này, còn có nhiều bia đá hơn sao?"
Diệp Thanh Vân đột nhiên hỏi.
"Không sai, bia đá rất nhiều, chính là một mảnh Bi Lâm."
Nhan Chính gật đầu nói.
Thần sắc Diệp Thanh Vân trở nên càng cổ quái hơn.
"Chẳng lẽ nơi này là cùng một dạng mánh khóe với Huyền Uyên Cổ Thành?"
Diệp Thanh Vân còn nhớ rất rõ ràng, lúc trước chính mình lần đầu tiên đi Huyền Uyên Cổ Thành, liền bị các loại cơ quan bên trong Huyền Uyên Cổ Thành làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Đều là những thứ quen thuộc ở thế giới ban đầu của mình.
Khiến cho Diệp Thanh Vân lúc đó có một loại cảm giác thời không r·ối l·oạn.
Hiện tại trên Thánh Thủy Sơn này, dường như lại có tình huống giống như vậy.
"Tiếp tục đi lên xem thử."
Diệp Thanh Vân lại vội vàng đi lên phía trên.
Đoàn người theo sát phía sau.
Đi chưa được mấy bước.
Một mảng lớn Bi Lâm, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thanh Vân.
Từng tòa bia đá, đan xen đứng sừng sững ở bốn phía núi rừng.
Trên đó đều ít nhiều khắc văn tự.
Thoạt nhìn, cảm giác giống như là dựng rất nhiều bia mộ ở nơi này.
"Lại có nhiều như vậy?"
Tuệ Không mặt lộ vẻ kinh ngạc, lúc này đi xem xét bia đá gần đó.
Mà bất tử huyền xà đối với mấy bia đá này không có hứng thú gì, một mình nhàm chán đi dạo bốn phía.
Thái Bạch Kim Tinh mặt mỉm cười, đối với hết thảy nơi này đều không có nửa điểm kinh ngạc.
Phảng phất như đã sớm tới qua nơi này.
Về phần Cổ Trần ba người, bọn hắn trước đó cũng đã tới đây, cho nên lại lần nữa trông thấy mảnh rừng bia này, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Mà người kinh hãi nhất, không thể nghi ngờ chính là Diệp Thanh Vân.
Khi hắn phóng tầm mắt nhìn lại, rất nhiều văn tự trên tấm bia đá đều đập vào mi mắt.
Ngay dưới chân hắn, trên một tấm bia đá gần nhất.
"Hoàng Hà xa tít trên mây trắng. Một mảnh cô thành Vạn Nhận Sơn."
"Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan."
Xa hơn một chút, ở một tấm bia đá khác.
"Triêu từ Bạch Đế thái vân gian, thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn."
"Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trú, khinh chu dĩ quá vạn trọng san."
Quay đầu nhìn về phía khối đá bên trái.
"Cao lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần."
"Bất cảm cao thanh ngữ, khủng kinh thiên thượng nhân!"
Trên mặt một tấm bia đá bên phải.
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương."
"Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương."
"Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường."
"Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương."
Ánh mắt Diệp Thanh Vân lướt qua từng tấm bia đá, trong miệng không ngừng thì thào đọc.
Cả người lâm vào rung động thật lớn.
Chỗ khắc trên từng tòa bia đá này, rõ ràng đều là thơ từ ca phú mà Diệp Thanh Vân quen thuộc.
Lại đều là đến từ thế giới ban đầu của hắn.
Hầu như mỗi một tòa bia đá, thơ từ ca phú được khắc trên đó, đều là những câu mà người đời quen thuộc.
Cho dù là không thuộc lòng, cũng có thể đọc theo đôi câu.
Có thể chính là như thế, mới khiến cho Diệp Thanh Vân cảm thấy chấn kinh tột độ.
Vì sao thơ từ ca phú của thế giới ban đầu của mình, lại lấy hình thức bi văn xuất hiện trên sơn đạo Thánh Thủy Sơn này?
Đây rốt cuộc là có ý tứ gì?
Tuyệt đối không đến mức là, nhiều lão tiền bối như vậy của thế giới ban đầu của mình, tất cả đều đã từng đến Thánh Thủy Sơn này?
Sau đó còn không hẹn mà cùng, lưu lại bút tích của bọn hắn ở nơi này?
Loại suy đoán này quá mức kỳ lạ, ngay cả Diệp Thanh Vân, một người vốn dĩ đã rất kỳ lạ, cũng cảm thấy không có khả năng.
"Những bia đá này......khả năng lớn nhất chính là do chủ nhân của Thánh Thủy Sơn này lưu lại."
"Mà hắn giống như ta, cũng am hiểu thơ từ ca phú của thế giới kia?"
"Chẳng lẽ là người đồng hương x·u·y·ê·n v·iệt mà ta vẫn luôn phỏng đoán sao?"
"Hình như cũng không đúng nha."
Diệp Thanh Vân chau mày, một loạt suy đoán khiến đầu óc của hắn lập tức có chút mơ hồ.
Vốn cho rằng tiến vào Thánh Thủy Sơn này, liền có thể biết được hai con bướm màu vàng kia, cùng với bí mật liên quan đến hệ thống.
Không nghĩ tới.
Vừa mới tiến vào Thánh Thủy Sơn, liền gặp phải rung động lớn như thế.
Không những không để cho Diệp Thanh Vân tìm được manh mối gì, ngược lại còn khiến Diệp Thanh Vân càng thêm mê man hỗn loạn.
Loại cảm giác này, tựa như là Diệp Thanh Vân một thân một mình ở nơi đất khách quê người, thấy cái gì cũng đều là một loại văn hóa khác biệt.
Kết quả vừa nghiêng đầu.
Khá lắm!
Cả một con phố đồ ăn vặt Sa huyện và mì sợi Lan Châu.
Cái cảm giác thân thiết lập tức liền dâng lên.
"Nhất định có chỗ nào đó mà ta chưa nghĩ thông suốt."
Diệp Thanh Vân đưa tay sờ lên tấm bia đá gần nhất.
Kết quả tay vừa mới chạm vào, tấm bia đá kia liền lóe lên một tia sáng yếu ớt.
"Ân?"
Diệp Thanh Vân chú ý tới một màn này, trong lòng không khỏi khẽ động.
Có thể tia sáng này lóe lên một cái rồi biến mất, cũng không tiếp tục tồn tại.
Đồng thời, ngoài điều đó ra, bia đá cũng không có dị biến nào khác xuất hiện.
Nhưng một màn này, cũng làm cho Cổ Trần ba người lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ba người bọn họ trước đó đã từng tới một lần, cũng từng sờ qua bia đá nơi này, nhưng lại chưa bao giờ có bất kỳ quang mang nào xuất hiện.
Không nghĩ tới Diệp Thanh Vân vừa sờ một chút, tấm bia đá này thế mà lại phát sáng?
"Xem ra Diệp Cao Nhân thật sự có nguồn gốc với Thánh Thủy Sơn này!"
Ba người liếc nhìn nhau, trong lòng đều cùng nhau nghĩ như vậy.
"Chẳng lẽ cũng phải để ta sờ một lần, mới có thể phát hiện ra bí mật gì sao?"
Diệp Thanh Vân vừa nghĩ, một bên cũng dùng cả hai tay sờ lên các tấm bia.
Từng tòa bia đá, không ngừng tỏa ra ánh sáng dưới tay Diệp Thanh Vân.
Một đường đi lên.
Bia đá bắt đầu dần dần ít đi.
"Chậc chậc, ta đã nói mà, bản của Tô lão gia tử khẳng định có ở đây."
Diệp Thanh Vân nhìn qua tấm bia đá xuất hiện trước mặt, không khỏi lộ ra một nụ cười.
"Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, hà phương ngâm khiếu thả từ hành."
"Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, thùy kinh? Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh!"
Vừa đọc, Diệp Thanh Vân vừa đưa tay chạm nhẹ lên tấm bia đá.
Ánh sáng lưu chuyển, lóe lên một cái rồi biến mất.
Rất nhanh.
Diệp Thanh Vân vừa niệm vừa sờ.
Mà đoàn người phía sau Diệp Thanh Vân, thì lại nhìn ánh sáng lóe lên trên bia đá kia, không ngừng tụ hợp vào trong cơ thể Diệp Thanh Vân.
Giống như từng đạo vong hồn đã yên lặng vô số năm tháng, rốt cục tìm được nơi để trở về, nhảy cẫng hoan hô trở lại trên thân Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân đối với việc này hoàn toàn không hề hay biết.
Trên thân cũng không có dị thường gì.
Cho đến khi đi tới phụ cận tấm bia đá cuối cùng.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân cứng đờ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kính nể.
"Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi."
"......"
"Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai!"
"......"
"Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh."
"......"
"Ngũ Hoa mã, thiên kim cầu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu."
"Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu!"
Khi Diệp Thanh Vân đọc xong câu cuối cùng trên tấm bia đá, đưa tay đụng chạm đến tấm bia đá này.
Coong coong coong coong ong ong!!!
Bi Lâm chi địa, tất cả bia đá, đồng loạt lóe lên ánh sáng chói mắt kinh người.
Mà trên thân Diệp Thanh Vân, cũng xuất hiện ánh sáng giống y như vậy, bay thẳng lên bầu trời.
Cùng với những đạo ánh sáng phát ra trong rừng bia hô ứng, kết nối với nhau.
"Tình huống gì vậy?"
Diệp Thanh Vân mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không biết làm sao nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy từng đạo kim quang hội tụ, vậy mà biến thành từng đạo thân ảnh mơ hồ mà t·a·ng t·h·ư·ơ·n·g.
Bọn hắn có người khí vũ hiên ngang.
Có người tuổi xế chiều tà.
Cũng có người tiêu sái phóng khoáng.
Có người bi phẫn nghiêm nghị.
Diệp Thanh Vân nhìn qua từng đạo thân ảnh kia, cả người không khỏi ngây dại.
Mặc dù chưa từng có nửa điểm trao đổi, nhưng trông thấy những thân ảnh này lần đầu tiên, Diệp Thanh Vân liền biết quan hệ của bọn hắn với mình.
Đây mới là những đồng hương chân chính của mình!
Thơ từ ca phú nơi đây, đều là do các bậc cổ lão tiên hiền của thế giới kia sáng tác.
Mà ở chỗ này.
Nhờ lực lượng của bia đá, bọn hắn cùng nhau hiện thân, đồng thời dường như đang chỉ dẫn Diệp Thanh Vân đi đến nơi cao hơn của Thánh Thủy Sơn.
"Thánh Thủy Sơn đỉnh, Chúng Thánh chi thánh."
"Một lời thiên địa kinh."
"Một bút Quỷ Thần khóc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận