Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1717 vì sao thuận lợi như vậy?

Chương 1717: Vì sao lại thuận lợi như vậy? Mai Trường Hải, Từ Tĩnh Xuyên đều thấy choáng. Ngọa Tào? Đan dược lại có thể ăn như vậy sao? Sao có thể giống như ngươi vậy? Ngươi lại trực tiếp nhét một nắm vào miệng? Cũng không sợ dược tính quá mạnh sẽ làm tổn thương bản thân sao? Đây cũng là loại đan dược có tác dụng ôn bổ, dược tính vốn dĩ không mãnh liệt, chứ nếu là loại đan dược có dược tính mãnh liệt khác, mà lại ăn nhiều như vậy thì tuyệt đối sẽ có vấn đề lớn. Nhưng cho dù là loại đan dược dược tính ôn hòa này, cách ăn như thế này cũng tuyệt đối không ổn. Bất quá Mai Trường Hải cùng Từ Tĩnh Xuyên sau khi chấn kinh thì cũng không nói gì thêm. Bọn họ đều biết vị lão tổ tiền bối này khác hẳn với người thường. Có lẽ người ta chính là khác biệt với tu sĩ bình thường, người ta chính là ăn đan dược như vậy đó thôi. “Các ngươi ăn không?” “Không, không, không, chúng ta thì không cần.” “Đừng khách khí làm gì, dù sao là người ta tặng, ăn xong cho nó gọn.” “Không được, không được, đan dược này hay là để lão tổ tiền bối dùng đi.” “Được thôi.” Diệp Thanh Vân cũng tuyệt không khách khí, càng không có ý định tiết kiệm. Một bình đan dược bị hắn hai ba cái là ăn sạch. Cứ như là ăn chút đồ ăn vặt vậy. Sau khi ăn xong, Diệp Thanh Vân còn cảm thấy hơi khô miệng, ừng ực ừng ực rót một tách trà lớn nước. Thậm chí có chút cảm giác no. Diệp Thanh Vân sờ lên bụng, tặc lưỡi một cái. Ngoài việc bụng có chút căng căng ra, thì căn bản không có cảm giác gì khác. “Cái tên Lăng Tiên Thành này sẽ không đưa cho ta thuốc giả đó chứ? Sao lại chẳng có cảm giác gì hết vậy?” Diệp Thanh Vân trong lòng thầm nghĩ. Qua một ngày, Diệp Thanh Vân dẫn theo Tuệ Không, gọi thêm Mai Trường Hải, cùng đi đến Tiên thành Thiên Khuyết Cung. Còn hai tên Lục, Hàn đang ẩn núp bên ngoài Thủy Nguyệt Tông, thấy Diệp Thanh Vân ba người rời đi, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Quá tốt rồi! Thiết Trụ lão tổ và Na Tuệ Không hòa thượng cùng nhau rời đi, Thủy Nguyệt Tông chẳng phải coi như là bỏ trống sao? “Hàn trưởng lão, lần này đúng là cơ duyên của chúng ta tới rồi!” Nhìn Thủy Nguyệt Tông cách đó không xa, Lục trưởng lão đang núp trong bóng tối hưng phấn không thôi. Hàn trưởng lão với khuôn mặt vuông vức lộ ra nụ cười. “Như vậy, trong Thủy Nguyệt Tông chỉ còn hai con hung thú Kim Tiên có chút uy hiếp, bất quá chỉ cần chúng ta thi triển chút thủ đoạn thì hai con hung thú Kim Tiên kia không ảnh hưởng gì được tới chúng ta.” Hai người đều vô cùng vui mừng. Bọn họ đã bắt đầu ảo tưởng tới việc quét sạch không còn thiên tài địa bảo trong viện kia. Tất cả đều mang đi hết! Không chừa một gốc! Thật sự là quá sung sướng. Đúng là quá hời rồi. “Khụ khụ, Hàn trưởng lão, lát nữa chúng ta mang hết thiên tài địa bảo trong viện kia đi, trích ra một phần nộp lên Lăng Tiên Thành là được.” Lục trưởng lão đột nhiên ánh mắt lóe lên, vẻ mặt quỷ dị nói. Hàn trưởng lão đương nhiên là hiểu rõ ý hắn. Đây là nghĩ tới việc nuốt riêng mà! Vừa vặn. Hàn trưởng lão cũng có ý định này. Thật nực cười! Nhiều thiên tài địa bảo như vậy, nếu tất cả đều nộp lên cho Lăng Tiên Thành, thì đây chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi. Để lại phần lớn thiên tài địa bảo cho hai người mình thì không thơm sao? Tùy tiện nộp lên một phần nhỏ thôi cũng đủ làm Lăng Tiên Thành chấn động. Hai người mình cũng sẽ đạt được trọng thưởng. Vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, hai người mình lại còn kiếm được một món hời lớn. Sao lại không làm chứ? Người không của không giàu! Ngựa không ăn vụng cỏ đêm thì không béo! Đạo lý là như thế đấy. “Lục trưởng lão yên tâm, Hàn mỗ hiểu rõ.” Hàn trưởng lão cười quái dị nói. Hai người liếc nhìn nhau, đều là hắc hắc hắc. Đợi thêm một lát. Cảm thấy Diệp Thanh Vân ba người đã đi xa, Lục trưởng lão và Hàn trưởng lão liền bắt đầu hành động. Hai người vận chuyển tiên pháp, ẩn nấp thân hình, thu liễm khí tức. Lặng yên không tiếng động vượt qua pháp trận hộ tông, lẻn vào bên trong Thủy Nguyệt Tông. Bất luận là Lục trưởng lão hay Hàn trưởng lão, đều là những người có thực lực cực kỳ cao cường, trong đám trưởng lão của Lăng Tiên Thành, chỉ thua Đại trưởng lão Hoàng Khánh. Pháp trận hộ tông của Thủy Nguyệt Tông đối với hai người mà nói, vậy thì đương nhiên là một trò hề. Chẳng qua chỉ vì không kinh động đến hai đầu hung thú bên trong Thủy Nguyệt Tông nên mới thi triển tiên pháp lặng lẽ ẩn vào thôi, nếu không thì bọn hắn hoàn toàn có thể tùy tiện phá hủy pháp trận này. Hai người chui vào, lặng lẽ meo meo lên núi. Lúc đi ngang qua rừng trúc, Hàn trưởng lão lấy ra từ túi trữ vật một cái lư hương to bằng bàn tay. Ngón tay quẹt lên lư hương một cái. Lư hương lập tức có làn sương mù màu đỏ nhạt tràn ra. Hàn trưởng lão đặt lư hương trong rừng trúc, mặc cho khói đỏ lan tràn trong rừng. Chẳng bao lâu sau. Trong rừng trúc truyền đến tiếng ngáy sâu trầm của hai con chó gấu lớn. Hiển nhiên là đã ngủ say. “Thành công!” Lục trưởng lão cùng Hàn trưởng lão lộ vẻ mừng như điên. “Công hiệu của cái say hồn hương này, quả nhiên phi phàm.” Hàn trưởng lão khen ngợi không ngớt. “Mau lên đi, mang hết tất cả thiên tài địa bảo đi, cái say hồn hương này chỉ có thể duy trì được một canh giờ, chúng ta phải mau chóng hành động thôi.” “Yên tâm, một canh giờ dư sức.” Hai người không dừng lại, trong nháy mắt hóa thành hai đạo quang ảnh, trong chốc lát đã xuất hiện trong đình viện. Hai người nhìn cảnh không một bóng người, chỉ có một sân vườn vắng vẻ, đều lộ ra vẻ đắc ý tươi cười. “Cái tên Thiết Trụ lão tổ đó tuyệt đối không thể ngờ được rằng hai người chúng ta lại quay lại.” Hàn trưởng lão vuốt râu cười nói. “Người này cũng thật ngu xuẩn, rõ ràng có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, ngày thường ra ngoài lại không lưu người trông coi.” Lục trưởng lão cũng mở miệng, vẻ mặt khinh bỉ. Hắn còn liếc nhìn hàng da đang nằm nhoài trên thảm da cách đó không xa. “Ngươi xem kìa, chỉ để có một con chó như thế này ở đây trông coi, có ích lợi gì chứ? Đúng là buồn cười hết mức.” Hàn trưởng lão liếc mắt nhìn hàng da. “Nhỡ đâu con chó này sủa lên thì sẽ kinh động đám phế vật đệ tử Thủy Nguyệt Tông thì sao, tốt nhất là giết nó trước.” “Được.” Lục trưởng lão lập tức phóng ra một tia tiên khí, muốn trực tiếp giết chết hàng da. Tiên khí trong nháy mắt đã tới. Đánh vào người hàng da. Không hề có cảm giác gì. Hàng da vẫn gục ở đó, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Lục trưởng lão và Hàn trưởng lão. “Hửm?” Lục trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc. “Kỳ lạ! Vì sao con chó này không chết? Thông thường thì chó mèo mà bị ta đánh trúng bằng một tia tiên khí thì chắc chắn sẽ hóa thành bột mịn rồi mới đúng.” Hàn trưởng lão không nói hai lời, vung một chưởng về phía hàng da, muốn hút nó lên không. Thế nhưng hàng da vẫn không bị hút đi mà vẫn nằm sấp yên ổn như thường. Lúc này thì sắc mặt của Lục, Hàn hai người đều đã thay đổi. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. “Con chó này, có chút cổ quái!” Hàn trưởng lão nhíu mày. Trong lòng Lục trưởng lão cũng đột nhiên nổi lên bất an. Dường như tất cả đều quá thuận lợi. Thuận lợi đến mức không thật! “Hàn trưởng lão, chúng ta có thể đã trúng kế!” Lục trưởng lão bỗng nhiên sắc mặt đại biến, kinh hô lên. “Cái gì?” Hàn trưởng lão vẫn còn chưa kịp phản ứng. “Vì sao Thiết Trụ lão tổ lại để nhiều thiên tài địa bảo như vậy mà lại không trông giữ cẩn thận?” “Vì sao hắn lại trùng hợp đúng hôm nay rời đi nơi này?” “Chính là vì dụ chúng ta mắc câu đấy!” “Đây là một cái bẫy!” “Mau đi thôi!” Hàn trưởng lão càng nói càng khiến người ta kinh hãi, dọa chính mình đến trắng bệch cả mặt. Vội vàng chỉ lên trời bay đi. Lục trưởng lão lại có chút do dự, liếc mắt nhìn những thiên tài địa bảo không xa, cuối cùng vẫn cắn răng, đi theo Hàn trưởng lão chạy trốn. Tốc độ của hai người cực nhanh. Trong nháy mắt đã chạy được mấy ngàn dặm. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm. Một cỗ sức mạnh không rõ bao phủ lấy hai người. Bụp!!! Trong nháy mắt, hai người đang chạy trốn trên trời, lại trong khoảnh khắc trở lại đỉnh núi trong đình viện. Vẫn cứ đứng trước mặt hàng da. Sắc mặt của Lục, Hàn hai người vô cùng hoảng sợ, giống như gặp quỷ vậy. Mà lúc này, hàng da đang nằm nhoài trên thảm cũng rốt cục chậm rãi đứng dậy. Còn hết sức hài lòng duỗi lưng một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận