Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1873 gia tới rồi

Chương 1873: Gia đến rồi Một sợi quang hoa màu vàng kia, tỏa ra khí tức đại đạo nồng đậm, khiến cho chu thiên chi lực đều phải tránh lui. Càng dẫn đến các loại thiên địa dị tượng tùy theo hiển hiện. Chỉ có đại đạo bản nguyên! Mới có thể có những dị tượng kinh thiên động địa như vậy xuất hiện.
"Tại sao có thể có đại đạo bản nguyên giáng lâm?"
"Là người phương nào có năng lực như thế? Có thể cướp đoạt đại đạo bản nguyên chi lực?"
"Chẳng lẽ là Đạo Tôn trở về rồi sao?"
"Không đúng! Sợi đại đạo bản nguyên này tựa hồ có liên quan đến đột phá vừa rồi!"
Rất nhiều Ngũ Trang Tiên Nhân đều không hiểu rõ, tại sao lại có một sợi đại đạo bản nguyên này giáng lâm. Nhưng cũng có số ít người lớn tuổi, kiến thức rộng rãi, nghĩ đến một vài chỗ mấu chốt.
"Là thánh thú đột phá Thái Ất Kim Tiên!"
Một vị Tiên Nhân cực kỳ lớn tuổi run giọng nói.
"Cái gì? Thánh thú đột phá Thái Ất Kim Tiên?"
"Không sai! Lão hủ từng nghe đến một vài chuyện về thánh thú, nếu thánh thú đột phá đến cảnh giới Thái Ất, thì sẽ được đại đạo ưu ái, hạ xuống một tia đại đạo bản nguyên."
"Không ngờ truyền thuyết lại là thật!"
"Nói như vậy, là con Kỳ Lân mà Vân Huy tử Thượng Tiên mang về, hôm nay đột phá Thái Ất chi cảnh?"
"Chắc là như vậy."
Bên trong tàng Thánh Lâm, nhìn thấy đại đạo bản nguyên rơi xuống, tứ đại đệ tử cùng Mẫu Kỳ Lân đều có thần sắc khác nhau. Tứ đại đệ tử tự nhiên là vô cùng chấn kinh, cho dù thân là đệ tử thân truyền của Trấn Nguyên Đại Tiên, bốn người bọn họ cũng chỉ có Lộc Sơn Tiên Nhân là mang một tia đại đạo bản nguyên. Đó là vào năm Lộc Sơn Tiên Nhân đột phá Thái Ất chi cảnh, Trấn Nguyên Đại Tiên dưới sự vui vẻ đã tự mình ra tay, giúp Lộc Sơn Tiên Nhân hấp thu một tia đại đạo bản nguyên, rót vào trong cơ thể Lộc Sơn Tiên Nhân. Cũng khiến cho Lộc Sơn Tiên Nhân có được tạo hóa lớn lao, thực lực và các sư đệ có sự chênh lệch về bản chất. Đồng thời cũng được ca tụng là người có khả năng nhất trong rất nhiều Tiên Nhân của Ngũ Trang, người sẽ tiếp nhận chấp chưởng Ngũ Trang của Trấn Nguyên Đại Tiên, kế thừa vị trí Đạo Tôn. Nhưng tia đại đạo bản nguyên mà Lộc Sơn Tiên Nhân có được, so với sợi đại đạo bản nguyên đang rơi xuống này thì hoàn toàn là hạt cát so với núi cao, căn bản không thể so sánh nổi.
Ngay cả Mẫu Kỳ Lân cũng ở trong sự rung động. Nàng năm đó đi theo Hải Đường Tiên Vương, đột phá Thái Ất chi cảnh cũng đã nhận được món quà là đại đạo bản nguyên, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một tia đại đạo bản nguyên nhỏ bé. Mà sợi đại đạo bản nguyên vừa rồi, thật sự là quá nhiều. Hoàn toàn không phải là thứ mà thánh thú bình thường đột phá Thái Ất chi cảnh có thể đạt được. Nếu như đại đạo bản nguyên Mẫu Kỳ Lân nhận được năm đó chỉ là một sợi tóc, thì đại đạo bản nguyên hạ xuống lúc này chính là cả một chùm tóc. Sự chênh lệch rõ rệt có thể thấy được. Điều này khiến Mẫu Kỳ Lân không khỏi nghi ngờ, cùng là Kỳ Lân, sao lại có chuyện dày mỏng thế này? Chẳng lẽ là do Dương Đính Thiên là một kẻ ngốc. Nên người ngốc có ngốc phúc? Không đến mức bất thường như vậy chứ?
Dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, sợi đại đạo bản nguyên kia trực tiếp rủ xuống, lập tức chui vào chỗ sâu nhất của tàng Thánh Lâm, chui vào trong cơ thể Dương Đính Thiên. Hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Dương Đính Thiên, không phân biệt.
Mà lúc này Dương Đính Thiên vẫn chưa tỉnh táo lại. Vẫn cứ nằm rạp trên mặt đất, trong miệng phát ra những âm thanh kỳ quái. Tựa hồ là đang nói nhảm.
“Ta mới là lão đại Phù Vân Sơn… các ngươi đều quỳ xuống gọi ta là đại ca!” “Hắc hắc hắc, ngươi con chó này không phải rất chảnh sao? Ta đánh chết ngươi!” “Còn có ngươi họ Diệp kia, suốt ngày ăn thịt dê nướng đúng không? Ta cho ngươi ăn thịt dê nướng… ta đem đồ vật trong viện ngươi toàn gặm!” Một bên khác, Mẫu Kỳ Lân vẫn đang giằng co với tứ đại đệ tử. Mặc dù đã biết Dương Đính Thiên đột phá thành công, nhưng Mẫu Kỳ Lân vẫn không hề nhượng bộ. Việc này đã không liên quan đến Dương Đính Thiên mà là Mẫu Kỳ Lân đang bảo vệ sự uy nghiêm của mình. Mình là tọa kỵ của Hải Đường Tiên Vương, năm đó cũng được Trấn Nguyên Đại Tiên thu phục, đâu phải là mấy tên tiểu bối đệ tử của các ngươi. Bốn người bọn họ tự tiện bước vào tàng Thánh Lâm, còn ra tay với mình, đây đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Mẫu Kỳ Lân. Dù là biết rõ đánh không lại bốn đại đệ tử liên thủ, Mẫu Kỳ Lân cũng nhất định phải để bọn chúng trả giá đắt.
Nhân lúc cả bốn người vẫn còn đang ngây người, Mẫu Kỳ Lân đột nhiên xông ra, lập tức đánh bay Ngọc Hành tử ra ngoài. Ngọc Hành tử bay ngược ra sau, khóe miệng đã chảy máu.
"Dám làm tổn thương sư đệ ta!"
Vân Huy tử giận tím mặt. Thân hình nhảy lên một cái, từ giữa không trung đánh một chưởng xuống Mẫu Kỳ Lân. Mẫu Kỳ Lân không hề sợ hãi, vuốt Kỳ Lân ngang nhiên đánh ra.
Sau một khắc. Bàn tay cùng móng vuốt sắc nhọn chạm nhau!
Oanh!!!
Sức mạnh khủng bố mà cực hạn kịch liệt giao phong, cùng nhau trùng kích vào Vân Huy tử và Mẫu Kỳ Lân, đồng thời còn lan rộng ra bốn phía. Vân Huy tử kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình hơi lui lại, còn Mẫu Kỳ Lân thì không nhúc nhích chút nào. Rõ ràng, thân là thánh thú Kỳ Lân, về mặt thể phách thì vẫn hơn Vân Huy tử. Nhưng Vân Huy tử cũng có được Âm Dương Bất Diệt Thể vô cùng hiếm thấy, cho nên cũng chỉ vẻn vẹn bị chấn động thôi, không bị thương nặng bao nhiêu.
Rống!!!
Mẫu Kỳ Lân thế công không ngừng, một tiếng Kỳ Lân gầm thét, lập tức lôi quang bùng nổ bốn phía.
Ầm ầm long!!!
Cùng với tiếng sấm chói tai, từng đạo lôi đình chi lực to lớn từ quanh thân Mẫu Kỳ Lân bộc phát ra, đồng thời tấn công về phía tứ đại đệ tử.
"Không tốt!"
Lộc Sơn Tiên Nhân thấy thế, lập tức né người đến bên cạnh Phong Huyền tử, lấy tiên lực của mình hóa thành bình chướng, bảo vệ Phong Huyền tử trong bình chướng. Còn Vân Huy tử và Ngọc Hành tử thì mỗi người thi triển thần thông, ngăn cản lôi đình chi lực của Mẫu Kỳ Lân.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Lôi đình cuồn cuộn, ngân mang tàn phá bừa bãi, biển trúc trong tàng Thánh Lâm bị phá hủy hơn một nửa. Mặt đất cũng bị đánh thành một cái hố lớn. Mẫu Kỳ Lân và tứ đại đệ tử đều ở dưới cái hố này.
Phụt!!!
Sắc mặt Ngọc Hành tử trắng bệch, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, thân hình lung lay, đã không thể đứng vững. Vân Huy tử cũng một mặt ngưng trọng, quanh thân bốc lên từng đợt khói trắng, có vẻ chật vật. Nhờ vào Âm Dương Bất Diệt Thể, Vân Huy tử mới có thể gánh nổi. Nếu không, thương thế của hắn cũng không tốt hơn Ngọc Hành tử là bao.
Còn Phong Huyền tử được Lộc Sơn Tiên Nhân bảo vệ thì lại không sao cả. Lộc Sơn Tiên Nhân tu vi cao thâm, lôi đình chi lực của Mẫu Kỳ Lân khó mà phá vỡ tiên lực của hắn. Phong Huyền tử một mặt hoảng sợ run rẩy. Thực lực của hắn là yếu nhất trong tứ đại đệ tử. Nếu không có Lộc Sơn Tiên Nhân che chở, vừa rồi chỉ sợ nhục thân đã bị tiêu diệt ở đây. Mặc dù không chết nhưng việc nhục thân bị tiêu diệt cũng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến mình.
"Tiền bối, sao lại gây động lớn như vậy? Chẳng lẽ người thật muốn ép vãn bối toàn lực ra tay sao?"
Thấy Ngọc Hành tử và Vân Huy tử bị thương không nhẹ, Lộc Sơn Tiên Nhân hiếm khi lộ ra một chút giận dữ.
"Hừ! Là các ngươi vô lễ trước, ta thay Trấn Nguyên tử giáo huấn đám hậu bối càn rỡ như các ngươi một chút!" Mẫu Kỳ Lân lạnh giọng quát. Lộc Sơn Tiên Nhân nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên băng lãnh âm trầm.
"Tứ sư đệ, ngươi lui ra phía sau."
Phong Huyền tử nghe vậy tranh thủ thời gian lui ra ngoài. Lộc Sơn Tiên Nhân bước ra một bước, quanh thân đạo quang hiện lên, càng có dị tượng khác thường hiện ra ở sau lưng Lộc Sơn Tiên Nhân. Âm Dương giao hội! Nhật nguyệt luân chuyển! Tinh thần biến ảo! Giờ khắc này, hắn tựa như hóa thân thành thiên địa đại đạo!
Trong mắt Mẫu Kỳ Lân hiện lên một chút vẻ kiêng dè. Từ trên người Lộc Sơn Tiên Nhân, nàng mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của Trấn Nguyên Đại Tiên năm đó.
"Không hổ là có danh xưng "Tiểu đạo tôn"."
Mẫu Kỳ Lân thầm nói trong lòng.
"Tiền bối, đắc tội."
Lộc Sơn Tiên Nhân hét lớn một tiếng, đang muốn ra tay thì thấy một bóng người từ đằng xa nhanh chóng chạy tới.
"Vù Hồ! Gia đến rồi!"
Thanh âm quen thuộc vang lên, trong chớp mắt, Dương Đính Thiên đã đi tới phía trên hố lớn, thăm dò nhìn xuống phía dưới.
“Lão muội nhi, có phải có người khi dễ ngươi không?” “Nói với ca, ca giúp ngươi đánh bọn chúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận