Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1153: Tiên Thiên Chí Bảo

Chương 1153: Tiên Thiên Chí Bảo
Trương Văn tải vì thành tích kém mà phát điên lên rồi.
“Sư muội của các ngươi...... Là cùng một người?”
“Đúng đúng đúng……”
“Cái gì đồ chơi?”
“Ờ không không không, là hài tử sinh cùng một ngày!”
“Cáo từ cáo từ!”
Trong nháy mắt, những người vừa còn hùa theo sau lưng Trương Văn tải, lấy đủ loại lý do kỳ quặc mà tản đi sạch trơn.
Cái bộ dạng chen chúc xô đẩy kia, cứ như chỉ cần chậm một bước thôi, liền sẽ bị giữ lại nơi này vậy.
Trương Văn tải tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tóm hết lũ người đó mà băm ra thành trăm mảnh.
Bọn ngươi muốn chuồn cũng thôi đi, có thể nghĩ ra cái lý do bình thường được không?
Sư muội muốn sinh con đã đành.
Đằng này sư nương cũng muốn sinh con luôn.
Ngươi nói sư nương ngươi sinh con thì liên quan gì tới ngươi?
Chẳng lẽ ngươi định xông lên đỡ đẻ chắc?
Giờ phút này.
Những người còn lại không bỏ đi, chỉ còn lại có Mặc gia Triệu Đỉnh, Binh gia Hạng Vạn Sơn, và Âm Dương gia Đủ Thương U.
Ba người này tuy không trực tiếp bỏ đi, nhưng cũng đều biểu thị rõ là không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Vậy là.
Chỉ còn lại một mình Trương Văn tải.
Đương nhiên.
Sau lưng Trương Văn tải còn có toàn bộ Thư Hương Long Viện.
Chỉ là so với tình cảnh vừa nãy, giờ phút này Trương Văn tải trông có chút cô đơn lẻ bóng.
Trương Văn tải cũng đã đâm lao phải theo lao rồi.
Về kế hoạch nhắm vào Diệp Thanh Vân, hắn chính là người khởi xướng.
Người khác có thể tùy theo chiều gió, còn hắn thì không thể.
Nếu chính hắn cũng cúi đầu nhận thua, vậy thì Trương Văn tải và Thư Hương Long Viện, sẽ trở thành trò cười lớn thiên hạ.
Trong toàn cõi Nguyên, rất nhanh thôi sẽ biết Thư Hương Long Viện bị Diệp Thanh Vân dễ dàng dẫm nát dưới chân.
Vậy thì Trương Văn tải còn mặt mũi nào mà đứng chân trong Nho gia nữa?
Còn có thể ngẩng mặt lên ở trong cõi Nguyên ư?
Thà trực tiếp chui vào khe đất cho xong.
Sau này cũng không cần ra ngoài gặp người làm gì.
“Thà đâm đầu đến cùng, chứ tuyệt đối không thể cúi đầu với Diệp Thanh Vân này!”
Trương Văn tải nhanh chóng quyết định.
Dù những bảo vật cổ quái kia đều nhận Diệp Thanh Vân là chủ, nhưng đây dù sao cũng là Thư Hương Long Viện.
Là địa bàn của Trương Văn tải ta!
Giây tiếp theo.
Chân của Trương Văn tải đột ngột đạp xuống.
Ầm ầm!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Toàn bộ Thư Hương Long Viện đều vì vậy mà rung chuyển.
Nho gia hạo khí, từ các ngọn bút ngọc đỉnh phóng ra cuồn cuộn.
Hội tụ trên thân Trương Văn tải.
Khoảnh khắc này, thực lực của Trương Văn tải đã tăng lên tới đỉnh cao Bán Thánh.
Nhưng đây không phải sức mạnh bản thân Trương Văn tải, mà là mượn Nho gia hạo khí ẩn chứa trong ngọc bút đỉnh.
Ngọc bút đỉnh là một trong những thánh địa của Nho gia, từ khi Nho gia đặt chân đến Trung Nguyên đã là địa bàn của Nho gia rồi.
Bao nhiêu năm trôi qua.
Người Nho gia đọc sách tu luyện tại đây, vô tình chung cũng đã làm cho ngọc bút đỉnh ẩn chứa hạo khí Nho gia cực kỳ khổng lồ.
Trương Văn tải là chủ Thư Hương Long Viện, tự nhiên có thể điều động hạo khí Nho gia chứa đựng trong ngọc bút đỉnh.
Hơn nữa mượn cỗ hạo khí Nho gia này, chiến lực được tăng lên đến đỉnh phong.
Chỉ cần Trương Văn tải còn ở ngọc bút đỉnh, Nho gia hạo khí có thể sử dụng cuồn cuộn không ngừng.
Trừ phi Thánh nhân đích thân tới, bằng không không ai có thể đ·á·n·h bại Trương Văn tải dưới sự gia trì của ngọc bút đỉnh.
Đương nhiên... Đánh hội đồng không tính.
Nhưng kể cả là đánh hội đồng, lúc này Trương Văn tải cũng có thể trụ vững thế công liên thủ của bốn năm Bán Thánh.
Ba người Triệu Đỉnh đều lộ vẻ kinh hãi.
Bọn hắn đều nhận ra, Trương Văn tải đây là quyết một phen rồi, muốn dựa vào lực lượng của toàn bộ ngọc bút đỉnh để trấn áp Diệp Thanh Vân.
Quyết tâm như vậy, không thể nói là không kiên định.
“Hạo khí Nho gia của toàn bộ ngọc bút đỉnh, quá đỗi hồn hậu, Trương Văn tải đã đứng ở thế bất bại rồi.”
“Diệp Thanh Vân kia tuy thực lực cao cường, nhưng không thể nào lấy sức một người, chống lại Trương Văn tải đang gánh vác toàn bộ lực lượng của ngọc bút đỉnh được.”
“Trương Văn tải đây là quyết tâm quyết chiến với người này rồi.”
Trương Văn tải đột ngột ra tay.
Nhưng không phải nhắm vào Diệp Thanh Vân.
Mà là dùng hạo khí Nho gia hùng hậu của bản thân, tạm thời phong ấn tất cả hơn mười món bảo vật cổ quái kia.
Trương Văn tải hiểu rõ, những bảo vật này nhất định sẽ giúp đỡ Diệp Thanh Vân, vậy nên hắn trước tiên sẽ phong ấn bọn chúng lại.
Cứ như vậy, Diệp Thanh Vân sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Bản thân có thể càng dễ dàng thu thập hắn hơn.
“Không còn những bảo vật này hỗ trợ, ta xem ngươi còn làm gì được ta?”
Trương Văn tải lạnh giọng quát.
Diệp Thanh Vân có chút khó hiểu nhìn quanh.
Hoàn toàn không biết Trương Văn tải đã làm gì.
Hắn cũng không cảm nhận được giờ này Trương Văn có vẻ rất mạnh.
Chỉ là cái ngữ khí kêu gào của Trương Văn tải, khiến Diệp Thanh Vân có chút khó chịu.
Nhưng Diệp Thanh Vân cũng biết rõ cân lượng của mình.
Giả vờ làm ra vẻ thì được.
Đánh nhau thật thì, phỏng chừng chỉ cần một ngón tay của cái tên Văn tải kia thôi cũng đủ bóp nát bản thân không biết bao nhiêu lần rồi.
Chuyện chém chém g·iết g·iết không hợp với Diệp Thanh Vân ta.
Những chuyện chuyên nghiệp, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Diệp Thanh Vân lần này không hề do dự nữa.
Trực tiếp lôi cái búa trong túi đồ ra.
Cây búa vừa xuất hiện, sức mạnh của Diệp Thanh Vân đột nhiên đầy lên.
Không hề yếu thế, mà trừng mắt với Trương Văn tải.
Tay còn vung vẩy cái búa.
Cái bộ dáng kia như đang nói rằng, ngươi mà dám qua đây ta sẽ cầm búa phang c·h·ế·t ngươi đó.
Mà Trương Văn tải cũng cảm nhận được khí tức của cái búa, ánh mắt không khỏi ngưng tụ.
“Khí tức Tiên Thiên? Đây... Chẳng lẽ đây là Tiên Thiên Chí Bảo?”
Không chỉ có hắn, mà ba người Triệu Đỉnh cũng biến sắc.
Ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cây búa trong tay Diệp Thanh Vân.
Khí tức Tiên Thiên!
Chỉ có những bảo vật hình thành từ thiên địa mới có.
Loại bảo vật này, không ai có thể luyện chế ra được.
Nó thuần túy là do trời đất nuôi dưỡng.
Từ khi mới hình thành đã cực kỳ cường đại.
Đồng thời có thể tự hành hấp thu thiên địa lực để không ngừng lớn mạnh.
Nhưng Tiên Thiên Chí Bảo cũng vô cùng hiếm thấy.
Dù sao cũng là do trời đất dựng dục mà sinh, đã ít càng thêm ít.
Hơn nữa, nếu như sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo đạt đến giới hạn của mảnh thiên địa này, sẽ lại quay về với thiên địa, từ đó tan biến.
Vậy nên.
Tiên Thiên Chí Bảo có thể tồn tại trong trời đất, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trung Nguyên tự nhiên cũng có Tiên Thiên Chí Bảo.
Nhưng hầu như đều nằm trong tay mấy vị Thượng Cổ Thánh Nhân đã ẩn thế không ra từ lâu.
Mà cây búa trong tay Diệp Thanh Vân, phát ra khí tức Tiên Thiên có thể nói là khá nồng đậm.
Phỏng chừng cho dù ở trong Tiên Thiên Chí Bảo, cũng có thể coi là thứ thượng thừa rồi.
“Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Mà có cả Tiên Thiên Chí Bảo hiếm có đến vậy?”
Trong lòng Trương Văn tải vô cùng kinh hãi.
Hắn nhớ tới vị Cổ Thánh của Nho gia.
Trong tay của vị Cổ Thánh Nho gia kia, có một món Tiên Thiên Chí Bảo, năm xưa hắn còn may mắn gặp được một lần.
“Cây búa trong tay người này, chỉ sợ không thua kém gì món bảo vật của Thánh Nhân Nho gia ta!”
Trương Văn tải nghiến răng trong lòng.
Trong lòng càng dâng lên một cỗ tham niệm không nên có.
Tiên Thiên Chí Bảo!
Nếu như bản thân có thể có được, có lẽ......Có thể mượn khí tức Tiên Thiên trong món bảo vật này, nhòm ngó cánh cửa Thánh Nhân!
Nghĩ đến đây, Trương Văn tải càng thêm kiên quyết.
Nhất định phải trấn áp người này!
Tóm cho bằng được cây búa đó!
Ý nghĩ trong lòng đã lên, muốn đè xuống nữa đã rất khó khăn rồi.
Trương Văn tải đột nhiên ra tay.
Oanh!!!
Một bàn tay lớn giữa không trung hiện ra, đánh xuống Diệp Thanh Vân một cách đột ngột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận