Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 997: Sứ giả hộ hoa (2)

Nếu như hai người họ lĩnh ngộ quy tắc giống nhau va chạm với nhau thì phải sánh quy tắc lĩnh ngộ của ai sâu hơn, thâm ảo hơn, thì lực khống chế càng mạnh.
Quy tắc lĩnh ngộ của một bên càng mạnh thì có thể hấp thu lực lượng quy tắc thiên địa, bên kia chỉ có bị nghiền ép.
Nhưng bọn họ cảm giác được người này với thanh niên đã chết cùng cảnh giới, vốn không phải là tồn tại trên Thánh Quân.
Nhưng tại sao lại xuất hiện cảnh kỳ lạ như vậy?
Trong lúc bất chợt, hư không bắt đầu khởi động, một ánh sáng rực rỡ bộc phát dứt khoát chém về phía Lục Trần.
Lục Trần chỉ búng tay, bắn ra một luồng kiếm quang, va chạm với đao mang.
Xẹt!
Đao mang tan nát giống như đậu phụ, kiếm quang lại dũng cảm tiến về phía trước, cuối cùng tiến vào ấn đường của một thanh niên có vẻ mặt khiếp sợ.
Trước khi chết thanh niên này vẫn còn sợ hãi, rơi xuống từ trên không trung.
“Búng tay diệt Thánh!”
“Thanh niên này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường!”
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, lần lượt mở to hai mắt, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
Bất kể là người vừa mới tự bốc cháy hay là thanh niên bị kiếm quang xuyên qua ấn đường chết oan thì đều là Thánh cảnh.
Lục Trần cũng là Thánh cảnh, lại giết Thánh cảnh như gà vịt.
Những người xung quanh lập tức nhận ra đây không phải là một Thánh cảnh bình thường.
Người xung quanh tò mò lại kính sợ nhìn Lục Trần, thầm suy đoán lai lịch và bối cảnh của Lục Trần.
Trong cùng cấp bậc, dễ dàng nghiền ép đối thủ, biểu hiện ra chiến lực vượt xa cảnh giới, chỉ có thiên kiêu đứng đầu đương thời như Cảnh Tử Mặc, Tào Huyền Đình… mới có thể làm được, bọn họ đều có thể giết tức khắc cùng cấp bậc, thậm chí có thể đánh với Thánh Vương.
Thanh niên trước mắt chính là loại người đó, chỉ là hiện tại vẫn chưa trở thành Thánh Quân mà thôi.
Nhân vật này cực kỳ hiếm thấy, ít nhất là đệ tử trung tâm, thiếu chủ của thế lực đứng đầu nào đó, hoặc là truyền nhân do lão quái vật ẩn thế nào đó bồi dưỡng.
Nhìn chung phóng mắt khắp Trung Châu vực cũng không có được mấy người, hai ba mươi thế lực gia tộc Thánh Vương ở Thánh thành cũng chỉ có tam kiệt Thánh thành mà thôi.
Ánh mắt đẹp trên khuôn mặt xinh như ngọc của Triệu Yên Nhi híp lại dò xét Lục Trần, cảnh vừa rồi đả kích nàng rất lớn, vô cùng rung động.
Cùng cấp bậc ở trước mặt người này giống như là giáng xuống mấy cảnh giới, chém giết Thánh cảnh đơn giản giống như chém giết Vương giả, Hoàng giả.
“Sao vậy, trên mặt ta có hoa sao?” Lục Trần quay đầu lại, cười híp mắt hỏi.
Triệu Yên Nhi không thoải mái với lời nói có chút ngả ngớn, ánh mắt du côn này, nàng quay đầu, hừ lạnh một tiếng: “Cho dù hai người đó ra tay với ngươi, thì ngươi cũng không nên giết bọn họ.”
“Vậy cô nương nói phải làm sao, đứng tại chỗ mặc cho bọn họ xé xác à?” Lục Trần cười hỏi ngược lại.
Mặc dù Lục Trần đang cười nhưng trong lời nói xen lẫn luồng lãnh ý, mặc dù Triệu Yên Nhi có tu vi Thánh Quân thì trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, dâng lên kiêng kỵ mãnh liệt, bởi vì nàng cảm nhận được một luồng uy hiếp cực mạnh từ trên người Lục Trần.
Lời của Lục Trần khiến nàng không phản bác được.
Lục Trần khinh thường nói: “Hai con kiến hôi mà thôi, giẫm chết thì giẫm chết vậy, ta sẽ không áy náy vì cái chết của hai con kiến hôi đâu.”
Trong lời nói của Lục Trần xen lẫn cuồng vọng, không coi ai ra gì, hơn nữa còn là cuồng vọng đến cực điểm, bởi vì bản thân hắn cũng là võ giả Thánh cảnh nhưng lại hình dung người cùng cấp bậc là con kiến hôi.
Có thể thấy được, trong lòng tự tin thế nào mới có thể nói ra lời cuồng vọng như vậy.
Mọi người cũng nhìn ra Lục Trần là một nhân vật có thủ đoạn mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, là người vô cùng nguy hiểm.
“Cao thủ Thánh thành như mây, ngươi mới Thánh cảnh mà thôi!” Triệu Yên Nhi tiếp tục lạnh lùng nói: “Nếu như thức thời thì mau rời khỏi nơi này đi.”
“Ngươi đang quan tâm ta sao?” Lục Trần dùng giọng điệu mập mờ nói, cười vô cùng ti tiện, khiến trong lòng Triệu Yên Nhi dâng lên xúc động muốn một đấm đập nát mặt hắn.
Trên vòm trời, chiến đấu của hai thiên kiêu đỉnh cấp vẫn chưa kết thúc, kịch chiến trên không trung vạn trượng, vốn là trời xanh vạn dặm nhưng vì hai Thánh Quân đỉnh cấp giao chiến lại khiến một nửa bầu trời hóa thành ma khí đen tối, một nửa bầu trời hóa thành ánh sáng màu vàng kim.
Hai luồng sáng này đan xen lại với nhau, lờ mờ có thể thấy được hai bóng người như tia chớp hội tụ lại, sau đó lại tách ra, đuổi theo nhau, bộc phát chiến đấu kinh thiên động địa, uy năng cuồn cuộn, dường như muốn đè sập trời xanh.
Năng lượng trùng kích đáng sợ cũng ảnh hưởng đến đám người ở phía dưới, khiến bọn họ sợ hãi.
Chiến đấu của hai thiên kiêu đỉnh cấp quá khủng bố, mặc dù cách xa như thế, ngẫu nhiên còn truyền đến chấn động khiến bọn họ hãi hùng khiếp vía.
Chỉ là không biết khi nào chiến đấu mới có thể kết thúc.
Xào xạc!
Đột ngột, một luồng thánh uy đáng sợ chấn động quét sạch trên trời dưới đất, khiến hư không như đại dương mênh mông đang chấn động, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng dáng già nua, đầu đầy tóc trắng rối tung, khuôn mặt già nua đầy giận dữ, điên cuồng gào thét trong hư không: “Ai đã giết Viêm nhi, cút ra đây cho ta!”
“Người Trang gia đến rồi!”
Đám người nhìn thấy lão giả trên không trung, nhận ra người này, là gia chủ của Trang gia, một Thánh Quân lâu đời bị vây khốn ở Thánh Quân viên mãn lâu năm, chậm chạp không lên được Thánh Vương, chỉ sợ cả đời cũng vô vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận