Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1496: Trảm sát

Khi làn sóng huỷ diệt trôi qua, đối phương vẫn không sao cả, nhưng hắn đã có phản ứng và ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Đám Kim Bức Thiên Tôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đối phương cũng có phản ứng, không coi bọn họ trở thành không khí như trước.
Nhưng họ lại đột nhiên cảm thấy hơi đau xót trong lòng, đối phương mới chỉ liếc một cái mà bọn họ đã vui vẻ như vậy sao, bọn họ nên cảm thấy xấu hổ mới đúng.
Đối với người đến từ Giới thành, tộc Kim Bức là tồn tại mỗi khi nhắc tới sẽ phải biến sắc, huống chi hiện giờ mấy chục người bọn họ cùng nhau công kích đến nỗi cả Đế cảnh cũng có thể bị đả thương, nhưng hiện giờ bọn họ không thể đả thương nổi một Thiên Tôn.
Đột nhiên, bọn họ không thấy người hái thuốc kia đâu nữa, trong lòng nổi lên dao động kịch liệt, bởi vì bọn họ cảm nhận được nguy cơ trước giờ chưa từng có, tóc gáy toàn thân dựng đứng hết lên.
Trong nháy mắt, cả đám nhận ra thanh niên hái thuốc đã xuất hiện trước mặt họ từ lúc nào không hay.
Một luồng sức mạnh quy tắc cường đại bao phủ lấy bọn họ, vẻ mặt đám người trở nên sợ hãi. Bởi vì dưới quy tắc dày đặc này, bọn họ hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi, không gian xung quanh đột nhiên trở nên kết dính, trói buộc thân thể họ lại.
"Công kích ta hai lần thì thôi đi, còn công kích lần thứ ba, coi ta là kẻ không biết nóng nảy sao?" Lục Trần nhìn đám Kim Bức Thiên Tôn rồi nói.
Hắn vốn đang yên bình hái thuốc nên không thèm đáp trả lại công kích nguyên thần của ba mươi Thiên Tôn, trực tiếp phớt lờ bọn chúng.
Cho dù nguyên thần của hắn cường đại đến nỗi không thèm chấp công kích nguyên thần của ba mươi Thiên Tôn, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau đớn.
Cơn đau không quá lớn, chỉ giống như bị muỗi đốt.
Nhưng thỉnh thoảng muỗi lại đến cắn ngươi một cái, ngay cả người có tính khí tốt cũng phải tức giận.
Dưới khí tức của Lục Trần, đám Kim Bức Thiên Toàn hoàn toàn không thể động đậy, bọn họ chỉ sợ hãi chăm chú nhìn hắn.
Lục Trần giơ tay lên, sau đó duỗi ra một ngón tay, kiếm ý bao trùm lên ngón tay đó, một luồng nhuệ khí sắc bén tản ra và hướng về mi tâm của Thiên Tôn trước mặt. Tia kiếm ý bắn ra ngoài, xuyên thủng não của hắn rồi tiếp tục xuyên qua người thứ hai, người thứ ba.
Kiếm ý của Lục Trần giống như một tia sáng lạnh lẽo đoạt mệnh, nó liên tục xuyên qua mi tâm của ba mươi người như thể tự có ý thức.
Sau đó, Lục Trần thi triển Dẫn huyết thuật, đây cũng chính là bí pháp Nông Hàn Thánh Đế nghiên cứu dựa trên quy tắc dung huyết.
Bùm bùm bùm!
Một âm thanh như tiếng tim đập kịch liệt vang vọng giữa thiên địa, đây là huyết dịch trong cơ thể thiên yêu bị quy tắc dung huyết điều động sinh ra cộng hưởng.
Bang bang bang, thi thể đám người trực tiếp bị nổ tung, không còn sót lại mảnh xương nào, sương máu bao phủ ngập trời.
Ba mươi vị Thiên Tôn dễ dàng bị Lục Trần quét sạch.
"Ô."
Đôi mắt Lục Trần đột nhiên hiện lên một tia dị sắc, hắn giơ tay lấy ngọc bài ra, đưa ý niệm trong đầu xâm nhập vào trong ngọc bài, phát hiện 0 chiến tích bên trong đã biến thành 321456.
Không biết chiến công được tính thế nào, mặt sau lại còn có một trăm mười ba con số, làm tròn luôn không được à, ví như một con thiên yêu Thiên Tôn được tính bằng một vạn.
Trong lĩnh vực đại đạo, nam tử kim y đang đứng bên trong nhìn chằm chằm Hứa Thanh Dao, hắn cười nói: "Từ bỏ việc chống cự đi, ngươi không phá nổi lĩnh vực đại đạo của ta."
Trong lĩnh vực đại đạo, đám Kim Bức dày đặc được huyễn hoá ra đang bao vây Hứa Thanh Dao.
Hứa Thanh Dao liên tục dùng thanh kiếm đen sắc bén chém giết đám dơi màu vàng được biến ảo ra, nàng hơi thở dốc.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thanh Dao hơi ngưng trọng, nàng có thể cảm giác được lĩnh vực đại đạo của đối phương đã được tăng cường, bởi vì nàng và nam tử kim y như thể bạn cũ với nhau. Người này tên là Nhiễm Tịch, trước khi xảy ra giới chiến, đối thủ nàng gặp khi lao vào chiến đoàn Đế cảnh chính là hắn.
Hiện giờ phát hiện đối phương chẳng những tăng cường lĩnh vực đại đạo mà cả bí pháp tu luyện cũng tăng lên, muốn xé nát lĩnh vực đại đạo của đối phương cũng tăng độ khó lên vô hạn.
Nhưng muốn nàng ngừng phản kháng là chuyện không thể.
Nhiễm Tịch nhãn nhã nhìn Hứa Thanh Dao tiếp tục ngoan cường chống cự, còn tranh thủ quay đầu lại xem thủ hạ mình thế nào. Nhưng khi quay lại, tròng mắt hắn suýt rớt ra ngoài, bởi vì hắn không thấy thuộc hạ của mình đâu, chỉ có một màn sương máu chưa phân tán hết.
Còn thủ hạ của hắn thì sao?
Nhiễm Tịch sững sờ, ba mươi thủ hạ của hắn đã tử vong tập thể, vì sao hắn không nghe được chút động tĩnh gì.
Cách đó không xa, một thanh niên có vẻ mặt lười biếng đi về phía hắn, mỗi bước trăm mét, chỉ trong giây lát sẽ có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào nam tử kim y, Nhiễm Tịch rồi nói: "Ta chỉ lặng lẽ ra ngoài hái linh dược, thiên yêu các ngươi còn xuất hiện làm chướng mắt ta."
"Ngươi dám giết ba mươi thủ hạ của ta, tự tìm chết." Nhiễm Tịch gầm lên, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, trong mắt tràn đầy sát ý.
Nhiễm Tịch hoàn toàn không nghe thấy những gì Lục Trần nói, hoặc nên nói là có nghe thấy cũng không quan tâm, tất cả những gì hắn để ý chính là thuộc hạ mình đã chết.
Nhiễm Tịch vươn bàn tay ra, ánh sáng vàng toả ra cực kỳ lộng lẫy và chói mắt vô cùng, đồng thời cũng toát ra Đế uy oai nghiêm.
Bàn tay màu kim sắc to lớn vỗ vào đầu Lục Trần như muốn tiêu diệt hắn thành hư vô.
Nhưng Lục Trần chỉ ngẩng đầu liếc qua bàn tay đó, hai tia kiếm quang bắn ra từ mắt hắn. Soạt, hắn đã trực tiếp phá vỡ đòn tấn công của Nhiễm Tịch.
Thấy cảnh này, ánh mắt Nhiễm Tịch ở nên nghiêm túc, lửa giận tiêu tán đi rất nhiều.
"Lại là một Hoàng Tôn." Nhiễm Tịch nhìn Lục Trần rồi nói thầm.
Đối phương có thể giết hơn hai mươi người cùng cảnh giới mà hắn không hề hay biết, hiện giờ lại hoá giải đòn công kích trực diện của mình, thấp nhất cũng phải là Hoàng Tôn cùng cấp bậc với Hứa Thanh Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận