Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1024: Nịnh nọt cho ai xem đấy

Thế lực đứng đầu cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Lục Trần cũng không muốn vạch mặt hắn, chủ yếu là không muốn để mưu kế của Hoàng triều Dạ Lang thành công, hai người họ vốn không có ân oán, lại bởi vậy đối lập, hoàn toàn là không cần thiết.
Hơn nữa, cảm giác bị tính kế giống như ăn trứng thối vậy, khiến cho người ta buồn nôn.
“Cuồng đồ to gan, dám giết người của Hoàng triều Dạ Lang ta!” Ngoài cửa truyền đến tiếng quát lớn tức giận.
Kẹt!
Lục Trần đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong viện của hắn, trên không trung, có rất nhiều bóng người, trong đó đoàn người đứng ở phía trước đều là người của Hoàng triều Dạ Lang, bên trong có một lão giả, là người hôm nay đến uy hiếp mình, bên cạnh lão giả có một thanh niên có chút âm nhu, ánh mắt thanh niên nhìn về phía Lục Trần mang theo một tia đùa cợt.
Ngoại trừ người của Hoàng triều Dạ Lang ra, người xung quanh đến từ thế lực khắp nơi, tới nơi này đặc biệt xem kịch.
Đương nhiên là bọn họ biết Lục Trần, mấy ngày trước đã sớm nổi danh, một thanh niên tuấn kiệt tư chất ngộ tính xuất sắc, đặc biệt là đạo Luyện Đan, quăng bọn họ không biết bao nhiêu con phố.
Nếu như không xảy ra chuyện bât ngờ thì thanh niên này có thể thành công bái nhập môn hạ Huyền Vũ đan thánh.
Nhưng hôm nay lại bị lộ giết người?
Giết người ở nơi khác, có quy củ thế lực nơi đó định ra, thông thường mà nói, ân oán của những nơi khác đối với các võ giả đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng nơi này là Bồ Đề sơn, nghiêm cấm đánh nhau, quy củ này là Huyền Vũ đan thánh đặt ra, mọi người không thể không tuân theo.
Nếu như đánh nhau, giết người ở phạm vi của Bồ Đề sơn thì chính là bác bỏ mặt mũi của Huyền Vũ đan thánh, sẽ khiến hắn bất mãn.
“Ngươi thật to gan, tại sao lại giết người của Hoàng triều Dạ Lang ta!” Lão giả nhìn thấy Lục Trần đi ra, giữa hai hàng lông mày tràn đầy tức giận, làm bộ quát với Lục Trần.
“Ngu ngốc!”
Lục Trần không nhanh không chậm phun ra hai chữ khiến khuôn mặt già nua của lão giả vô cùng âm trầm, sâu trong đáy mắt chợt lóe sát ý.
Lúc trước là lão giả giả vờ, nhưng hai chữ này của Lục Trần tương đối kéo thù hận, chọc giận lão giả này, biểu hiện ra tức giận thật sự.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết người, nếu không cần mắt nữa thì hãy hiến cho người cần!” Lục Trần lười biếng nói một câu.
Lão giả ôm hận, vỗ một cái về phía hư không, khiến hư không nổ lớn, sắc mặt tái mét nói: “Mặc kệ ngươi là ai, giết người của Hoàng triều Dạ Lang ta, ngươi nhất định phải đền mạng.”
“Nhưng nơi này là Bồ Đề sơn, là tịnh thổ của Huyền Vũ đan thánh, Hoàng triều Dạ Lang sẽ không ra tay ở nơi này!” Lão giả vừa chuyển chủ đề, đại nghĩa lẫm liệt nói, lúc nói đến Huyền Vũ đan thánh, trong mắt còn lộ ra vẻ sùng bái.
“Huyền Vũ đan thánh lại không ở nơi này, nịnh nọt cho ai xem chứ.” Lục Trần cảm thấy vô cùng buồn cười với hành động của lão giả, trực tiếp cười nhạo một câu.
“Ai đang gây chuyện vậy?” Xa xa, một nhóm cường giả giáng lâm đến, mang theo nghiêm ngắc, người dẫn đầu là một lão giả áo xám, từng tia thánh uy tràn ngập giữa thiên địa.
Người xung quanh nhìn thấy người đến, thầm kinh ngạc, bọn họ biết lão giả áo xám Mục Nguyên, là trưởng lão chấp sự ngoại môn, chưởng quản tất cả sự vụ của ngoại môn, không ngờ ngay cả hắn cũng bị kinh động.
Người bình thường cảm thấy Lục Trần xui xẻo rồi, gặp phải chấp sự Mục Nguyên “cương trực công chính”, chỉ có một số người của thế lực lớn nhìn mặt nói chuyện, làm ra dáng vẻ hiểu rõ tình hình.
Người đến từ thế lực lớn đều không phải là kẻ ngốc, sớm để lộ thiên phú luyện đan tuyệt đối sẽ bị xem là cái đinh trong mắt, ví dụ thanh niên trước mắt này, trình độ thiên phú luyện đan rất cao, quăng rất nhiều luyện đan sư ra một trăm con phố, có người này ở đây, sao người khác có thể trở thành đệ tử của Huyền Vũ đan thánh được.
Cách duy nhất chính là đuổi người này đi.
Đuổi người này đi, người khác mới có cơ hội bái nhập môn hạ Huyền Vũ đan thánh.
“Bẩm báo Mục trưởng lão, người này đánh nhau ở trấn nhỏ, xem thường quy củ ở nơi này, ta đề nghị vĩnh viễn kéo vào danh sách đen, đuổi khỏi Bồ Đề sơn.” Lão giả của Hoàng triều Dạ Lang nói về phía Mục Nguyên đầy căm phẫn.
Mục Nguyên nghe vậy, lúc này sắc mặt trầm xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Đi tới Bồ Đề sơn thì phải tuân thủ quy củ của Bồ Đề sơn, nếu có người vi phạm quy củ thì chính là bất kính với sư tổ.”
Trong lời nói của Mục Nguyên mang theo phẫn nộ nồng đậm, sau đó Mục Nguyên nhìn về phía Lục Trần, âm thanh lãnh đạm nói: “Người trẻ tuổi, ngươi đã vi phạm quy củ của Bồ Đề sơn, rời đi đi, Bồ Đề sơn không hoan nghênh ngươi.”
Người xung quanh nhìn về phía Lục Trần mang theo vẻ thương hại đồng tình.
Mục Nguyên đứng về phía đám người Hoàng triều Dạ Lang, vậy thì thanh niên này sẽ bị đuổi đi.
Nghe Mục Nguyên nói, Lục Trần nhìn về phía người này không chút khách sáo trào phúng nói: “Ngươi mọc mắt ở trên mông à, não khuyết tật sao, không hỏi nguyên nhân đã bảo ta rời đi.”
Lời nói của Lục Trần ngoại lệ không có chút tôn kính, khiến cho gân xanh trên trán Mục Nguyên bốc lên, sắc mặt âm trầm.
Người xung quanh lộ ra vẻ cổ quái, biểu cảm cực kỳ đặc sắc, dường như không nghĩ đến Lục Trần to gan như vậy, lại dám “sỉ nhục” Mục Nguyên trưởng lão.
“Chỉ dựa vào lời nói của Hoàng triều Dạ Lang đã tin tưởng, phí cho ngươi sống lâu như vậy, cho dù một con heo sống đến mức này của ngươi, cũng thông minh hơn ngươi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận