Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1709: Tình cờ gặp đoàn người Đông Dật Lưu (2)

Đoàn người trên lưng chim xanh cảm ứng được khí tức của Lục Trần, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vốn bọn họ cho rằng đây là Chân diễm tự nhiên được sinh ra giữa đất trời bộc phát, cho dù có chủ nhân ít nhất cũng là một cấp bậc Tạo Giới cảnh, nhưng tuyệt đối không ngờ nắm giữ Chân diễm chỉ là một người tu hành Đại Đế, trong lòng đám người cảm thấy hơi hoảng, Đại Đế này đã giẫm phải vận may gì vậy, lại đạt được một đóa Chân diễm.
Nhưng nhìn thấy cảnh giới chủ nhân Chân diễm thấp kém cũng khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra ý nghĩ vi diệu.
Ánh mắt Lục Trần bình tĩnh quét qua đám người, nhận ra thân phận người đến, chỉ là vốn không đặc biệt để ý, Lục Trần cũng không nghĩ đến trêu chọc đối phương, hắn đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa quay người, phía trước đã xuất hiện thêm một bóng dáng.
“Có ý gì?” Lục Trần hỏi một câu lạnh lẽo.
Thanh niên này cười thản nhiên: “Bằng hữu nắm giữ là Chân diễm sao?”
“Đúng thì sao?”
Thanh niên này tiếp tục nói: “Thật ra không giấu gì ngươi, tại hạ vô cùng khao khát Chân diễm, đi nhiều thế giới vẫn chưa tìm được, hiện giờ thấy các hạ có một đóa Chân diễm, có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích hay không.”
Lục Trần cố nén lửa giận nói: “Ngươi muốn cướp đoạt.”
Thanh niên mỉm cười: “Các hạ đừng cố chấp như vậy, bọn ta cũng không phải là cường đạo sao có thể ra tay cướp đoạt, ta đồng ý dùng một lòng yêu thích bảo vật đổi lấy.”
Thanh niên nói xong, trong tay có thêm một miếng ngọc bội, nói: “Miếng ngọc bội này là trưởng bối trong nhà luyện thành, có thể chặn được ba lần cường giả Thánh Đế tấn công, là một món pháp bảo phòng ngự không tồi, ta đồng ý dùng vật này để đổi lấy Chân diễm của các hạ.”
Thanh niên nói xong, cảm giác không đúng cho lắm, bởi vì hắn phát hiện thanh niên đối diện dùng ánh mắt cổ quái nhìn lấy hắn.
Không biết tại sao, nhìn thấy ánh mắt này, không khỏi nhấc lên lửa giận vô hình.
Lục Trần thu hồi ánh mắt như nhìn kẻ ngốc lại, sau đó lạnh lẽo nói: “Có phải đầu ngươi bị cửa kẹp rồi hay không, dùng thứ rác rưởi như vậy đến đổi lấy Chân diễm, cũng chỉ có ngươi nghĩ ra thôi.”
Lục Trần không biết nên chê như thế nào, vậy mà thanh niên trước mắt này lại hoang tưởng dùng một miếng ngọc bội đổi lấy Diệt Thế Hắc Diễm của mình, hơn nữa còn là vật phẩm duy nhất, ngay cả Thánh Đế khí cũng không bằng.
Đừng nói là thứ đồ bỏ đó, cho dù đưa Lục Trần Thánh Đế khí cũng sẽ không giao Diệt Thế Hắc Diễm ra đổi lấy.
Lời nói của Lục Trần vừa dứt, khuôn mặt của thanh niên đối diện lập tức tối sầm lại, ánh mắt trở nên sắc bén, hắn có thân phận gì, là hậu nhân bên cạnh Đạo Tổ, có bao giờ bị mắng như vậy, hơn nữa đối phương còn là một con kiến hôi có cảnh giới thấp hơn hắn.
Trong lòng thanh niên, bản thân thả đạn giao dịch với hắn, có lẽ người đó sẽ cảm kích đến rơi nước mắt, nhưng người đó không chỉ không sợ khi được chiều, thậm chí còn mở miệng mắng hắn, điều này khiến trong lòng hắn bộc phát lửa giận.
Người còn lại trên lưng chim xanh lộ ra ý cười nhàn nhạt, đã lâu không gặp người ngông cuồng như vậy, hơn nữa chỉ là một thổ dân bên ngoài Nguyên giới.
Chỉ là bọn họ không nhúng tay vào, bởi vì thanh niên này đã ra mặt, bọn họ không thể lộ diện nữa, dù sao thì trong nhà đối phương cũng có cấp bậc Đạo Tổ, cũng xem như là nể mặt.
Đông Dật Lưu cũng lẳng lặng nhìn, mặc dù hắn cũng hy vọng có một đóa Chân diễm nhưng cũng muốn nể mặt đối phương đôi chút, hoặc là nói nể mặt Đạo Tổ phía sau đối phương.
“Ta có lòng đổi với ngươi, ngươi lại mắng ta như vậy, là có ý gì?” Thanh niên thu liễm nụ cười, ánh mắt nhìn Lục Trần lạnh lẽo, từng tia khí tức nguy hiểm tản ra từ trên người hắn.
“Cút!”
Lục Trần lạnh lùng quát lớn.
“Ngươi muốn chết!”
Nghe thấy chữ “cút”, thanh niên không còn cách nào duy trì phong độ được nữa, sắc mặt trở nên dữ tợn, đạo uy gào thét, nâng một bàn tay lên, lực lượng đại đạo khởi động, hung hăng đập về phía yết hầu của Lục Trần.
Thanh niên vốn không muốn cướp đoạt đồ vật của thổ dân, dù sao thì thân phận của hắn cũng đặt ở nơi đó, thân là đời sau của Đạo Tổ, cướp đoạt đồ của thổ dân, nếu như truyền đến Nguyên giới sẽ làm mất mặt của Đạo Tổ, nhưng hiện tại là thổ dân không biết điều, bất kính trước, nên hắn lựa chọn động võ mà không chút gánh nặng tâm lý nào.
Lục Trần nhìn đối phương với ánh mắt châm chọc, kiếm ý trong hai mắt chuyển động, sắc bén khiếp người, lòng bàn tay vung ra, một luồng kiếm quang tuyệt thế bay ra, vô cùng sáng lạn, đáp xuống cánh tay của thanh niên.
Cánh tay người đó bị kiếm ý sắc bén chém đứt, rơi xuống mặt đất, một vòi máu tươi phun trào ra từ nơi bị chặt đứt.
Thanh niên loạng chạng lùi lại, trên khuôn mặt anh tuấn đều là vẻ đau đớn.
Người trên lưng chim xanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng trợn mắt há mồm.
Kế Bằng là Thánh Đế, hậu nhân của Đạo Tổ, thực lực siêu mạnh, hiện tại lại bị một Đại Đế của thế giới thổ dân dễ dàng chém đứt cánh tay, cảnh tượng này đã làm bọn họ chấn động không nhẹ.
Đừng nói người xung quanh kinh ngạc, cho dù là bản thân Kế Bằng cũng trong trạng thái mơ màng, mặc dù hắn không được tính là đỉnh cấp trong cùng cấp bậc ở Nguyên giới, nhưng đặt bên ngoài Nguyên giới tuyệt đối là đỉnh cấp nhất, bây giờ lại bị một người tu hành cảnh giới thấp chém đứt cánh tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận