Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 664: Đừng vu oan hình tượng quân tử của ta

Nhưng nhìn tiểu tử này xem, lời nói thô tục giống như kẻ thô kịch bước ra từ khe núi vậy.
Lục Trần vỗ đầu một cái, vừa nãy mới chỉ thưởng thức dung mạo của u Dương Ngọc Thường nên quên mất truyền âm.
Cho nên đã nói những lời lung tung.
Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, ăn uống nói chuyện, tình cảm thường thấy, có cái gì mà mất mặt.
“Mất lịch sự, đúng là mất lịch sự!” Một thanh niên mặc hoa bào, thoạt nhìn chất ngọc tướng vàng, ghét bỏ nói ở bên cạnh: “Đạo huynh này, Ngọc Thường tiểu thư đang ở trước mặt, xin đừng nói lời khó nghe như vậy, mất mặt biết bao.”
Người xung quanh lấy lại tinh thần, có vẻ mặt ghét bỏ, lần lượt lùi lại mấy bước.
Giống như đứng chung một chỗ với Lục Trần rất mất mặt vậy.
Lục Trần thoáng nhìn ánh mắt khinh bỉ của người xung quanh, xem thường, không chỉ không xấu hổ mà còn đấu lý: “Con người có ba vội, không phải rất bình thường sao, có cái gì mà mất mặt.”
Những người xung quanh không nói gì.
Tuy Lục Trần nói đơn giản thô bạo nhưng cũng là sự thật, nhưng trước mắt bao người, Ngọc Thường tiểu thư cũng ở trước mặt, nói ra lời này lẽ nào không mất mặt, có khác gì với thổ dân chưa tiến hóa chứ.
“Ngươi…” Thanh niên mở miệng trước đó bị Lục Trần phản bác nói không nên lời.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lục Trần còn tính tình, tức giận nói: “Làm như ngươi không đi ị vậy, ta cứ nói, đi ị thì có gì mất mặt, không tin thì ngươi hỏi u Dương Ngọc Thường đi, nàng ta thoạt nhìn giống như tiên nữ nhưng chẳng phải vẫn sẽ đi ị sao.”
Lục Trần lôi kéo u Dương Ngọc Thường vào.
u Dương Ngọc Thường vốn đoan trang nho nhã đứng một bên, khí chất linh hoạt, nhưng lời nói của Lục Trần vừa dứt, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hơi cứng đờ, lộ ra nụ cười lễ phép lại không mất đi xấu hổ.
Trong lòng lại vô cùng tức giận, thầm nghiến răng.
Tên khốn này có thể đừng kéo nàng vào hay không, hắn muốn nàng trả lời vấn đề nan giải này như thế nào chứ.
Còn nữa, người này là ai, sao lại đáng ghét như vậy.
Thị nữ bên cạnh u Dương Ngọc Thường có vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Lục Trần, chỉ vào mũi Lục Trần: “Công tử này, xin hãy tôn trọng tiểu thư bọn ta một chút.”
Thị nữ cũng tức giận, tên khốn này đến từ Hoàng triều nào, sao không có chút gia giáo nào vậy.
Vốn lần này là đại hội giao lưu Vạn Trọng phong, là thiên tài tám phương Huyền vực tụ hội, ngoại trừ khiêu chiến Vạn Trọng phong ra thì còn có đám người cao giai tụ hội ngồi lại đàm luận tâm đắc tu luyện.
Nhưng Lục Trần vừa nói ra lời này lập tức khiến cho tụ hội giảm xuống mấy cấp bậc.
Thanh niên tuấn kiệt của các đại Hoàng triều xung quanh đều không nói nên lời.
Sau đó lần lượt dời tầm mắt, dường như xấu hổ vì làm bạn với Lục Trần.
Nhưng quả thật bọn họ cũng không biết Lục Trần đến từ Hoàng triều nào, dù sao thì hắn cũng rất xa lạ.
Lục Trần trừng mắt nhìn thị nữ, bất mãn nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta không tôn trọng tiểu thư các ngươi, không nên vu oan cho hình tượng quân tử của ta.”
Nói ra lời này.
Khiến những người xung quanh như muốn hộc máu.
Ngươi đã nói ra lời thô tục như vậy, sao còn có hình tượng quân tử.
“Ai bảo ngươi nói những lời ghê tởm như vậy ở trước mặt tiểu thư, xin lỗi tiểu thư nhà ta mau!” Thị nữ tức giận trừng mắt nhìn Lục Trần.
Lục Trần nhún vai, nói: “Ghê tởm chỗ nào, lẽ nào ngươi đi ị không lau mông sao.”
“Ngươi…”
Thị nữ lập tức bị nghẹn, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Trần, sao trên thế gian này lại có người vô liêm sỉ như vậy.
“Tiểu Thanh, dẫn khách nhân này đi vệ sinh đi!” u Dương Ngọc Thường vội vàng nói.
Nàng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề khó xử này nữa.
Nàng phát hiện da mặt của thanh niên trước mắt dày như núi, hoàn toàn không biết đỏ mặt là gì.
Tiếp tục ầm ĩ cũng chỉ có thể khiến cho mọi người ở đây xấu hổ.
“Đi theo ta!” Thị nữ được xưng là Tiểu Thanh hung hăng liếc mắt LụcTrần một cái.
Ọc ọc ọc!
Bụng Lục Trần đúng lúc kêu lên, rời đi với thị nữ, trong lòng đắc ý hừ nói, chỉ cần hắn không ngại thì sẽ là người khác ngại.
Rất nhanh, Lục Trần giải quyết đại sự nhân sinh trở về, phát hiện ở đây chỉ có hai ba trăm người, phần lớn mọi người đều đã tiến về phía Vạn Trọng phong.
u Dương Ngọc Hằng khí chất thánh thiện, như linh hoạt kỳ ảo, đoan trang nho nhã ngồi trên bồ đoàn, trước mặt bày một chiếc đàn cổ, ngón tay ngọc thon dài trắng nõn gảy dây đàn giống như rồng bay phượng múa, soạn ra một khúc êm tai ưu sầu.
Thiên kiêu đến từ các đại Hoàng triều phía dưới nghe như si như say, chìm vào trong tiếng đàn tuyệt vời.
Rất nhanh, hoàn tất một khúc, nhưng thiên kiêu xung quanh vẫn còn bị vây trong ý cảnh tuyệt vời, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mãi đến một phút sau, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cộng thêm lời khen ngợi nối liền không dứt, khen ngợi khúc đàn của u Dương Ngọc Thường giống như tiên âm, có thể rửa sạch tâm linh con người.
“Hay, hay!”
Lục Trần vỗ tay bốp bốp.
Mọi người nhìn thấy Lục Trần xuất hiện, không muốn nói chuyện nữa.
u Dương Ngọc Thường cũng không nói gì, liếc mắt nhìn khách nhân “đi ị” này, trước khi hắn trở về thì mình đã đàn tấu xong, hiện tại nói hay chẳng phải là nịnh hót trần trụi sao.
“Ngươi là kẻ thô lỗ, cũng biết thưởng thức cầm khúc sao.” u Dương Ngọc Thường không nói gì, nhưng thị nữ bên cạnh nàng lại châm chọc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận