Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 807: Tin tức của mẫu thân (2)

Hơn nữa, hắn chỉ biết một tin tức là mẫu thân hắn tên Thư Mộng Lan, tất cả những cái khác đều không biết.
Cho tới bây giờ, Lục Chính Hằng mới tiết lộ một chút tình hình.
“Sau khi ngươi đi đến Đế Nữ vực, nếu như gặp được gia tộc của mẫu thân ngươi, với năng lượng của ngươi có thể nghĩ kĩ thì nghĩ kĩ một chút.” Lục Chính Hằng nói tới chỗ này thì ngẩng đầu nhìn ra bầu trời phía ngoài, sau khi dừng lại vài giây, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta nghi ngờ mẫu thân ngươi chưa chết, nàng đã sớm sống lại.”
“Cái gì?” Lục Trần nghe đến đó, mở to mắt.
Một quả dưa thật to.
Lục Chính Hằng giống như không nhìn thấy khác thường của Lục Trần, sâu kín nói: “Ban đầu thời điểm mẫu thân sinh ngươi, khó sinh mà chết, nhưng ngươi cũng biết, võ giả đạt tới Nguyên Thần cảnh, có thể Nguyên Thần bất diệt, sau khi mẫu thân ngươi khó sinh, tu vi của ngươi đạt tới Hoàng cảnh thì cậu ngươi tới đây mang thi thể của mẫu thân ngươi đi.”
“Gia tộc của mẫu thân ngươi được xem là gia tộc tầm trung ở Đế Nữ vực, có mấy vị đại thành Nhân Hoàng bảo vệ, giống như ông ngoại của ngươi, còn là một vị cường giả Thánh cảnh.”
“Thế nên ta nghi ngờ bọn họ cứu sống mẫu thân của ngươi, chỉ có điều vẫn xem thường ta, không để cho mẫu thân ngươi gặp ta mà thôi.”
Lục Chính Hằng nói tới chỗ này thì trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu.
Suy cho cùng bị người nhà mẫu thân xem thường thì vô cùng khó chịu và buồn bực, hơn nữa thiên phú hắn bình thường, không thay đổi được cái nhìn của người nhà mẫu thân đối của hắn.
May là Mộng Lan để lại đứa con trai cực kỳ ưu tú, thậm chí có thể nói yêu nghiệt.
“Nếu như Mộng Lan biết được con trai ưu tú như thế, nhất định nàng sẽ rất vui mừng.” Ở trong lòng Lục Chính Hằng thì thào lẩm bẩm.
“Mẫu thân tên Thư Mộng Lan, là thế lực một gia tộc hay là một hoàng triều?” Lục Trần dò hỏi.
Nghe lời của phụ thân, ông ngoại là một Thánh cảnh, nói như vậy, hẳn là gia tộc còn có thể phát triển, hoàn toàn có thể mở hoàng triều rồi.
“Thế lực kiểu gia tộc.” Lục Chính Hằng nói.
“Được, ta biết rồi!” Lục Trần yên lặng nhớ kĩ cái tên này, đợi sau này đi Đế Nữ vực sẽ bắt tay điều tra một phen.
Nói thật Lục Trần không có một chút ấn tượng nào đối với người mẫu thân này.
Thật ra nhân loại ở thế kỷ hai mươi mốt là hắn tự dưng xuyên vào trong thân thể trẻ sơ sinh mặc tã lót, hơn nữa từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lục Chính Hằng, thật sự là một chút ấn tượng cũng không có đối với cái gọi là mẫu thân.
Chỉ là Lục Chính Hằng thật sự kết thúc trách nhiệm làm một người cha, mà hắn cũng coi Lục Chính Hằng là cha ruột của mình, như vậy Thư Mộng Lan chính là mẫu thân của hắn.
Vì để cho Lục Chính Hằng có thể trải qua cuộc sống về già tiếp theo hoàn toàn khỏe mạnh, hắn không ngần ngại tìm Thư Mộng Lan trở về.
“Đúng rồi lão già, lần này ta trở lại là đặc biệt tặng đồ cho ngươi.” Lục Trần chuyển sang nói chuyện khác.
“Cái gì?”
Lục Chính Hằng không hiểu nhìn Lục Trần.
Lục Trần vung tay lên, rầm rầm một đống lớn pháp bảo rơi trên mặt đất, các loại pháp bảo rất nhiều, đao, kiếm, kích, thương, mâu, vân vân, hình thức phong phú, đầy đủ chủng loại, mỗi một pháp bảo đều có điểm bất phàm, ví dụ như một thanh trường kiếm màu đen huyền bí, dùng kim loại không rõ tên chế tạo thành, hàn mang lạnh như băng, giống như có thể thổi bay từng thứ mỏng manh.
Có một cây đao với toàn thân hiện lên màu xanh, thân đao rực rỡ, vô cùng sắc bén.
Có một chuông cổ màu đen, lớn bằng lòng bàn tay, chỉ liếc mắt nhìn thì dường như Nguyên Thần cũng sẽ bị kéo vào.
“Những thứ pháp bảo này…”
Hô hấp của Lục Chính Hằng dồn dập.
Mặc dù không biết những thứ pháp bảo này thuộc về cái gì, nhưng liếc mắt nhìn đã cảm thấy bất phàm, trong lòng hắn có một ý niệm đáng sợ trong đầu, không phải những thứ pháp bảo này đều là cấp bậc Hoàng khí chứ.
Quả nhiên, một giây sau câu trả lời của Lục Trần giải đáp nghi ngờ của hắn: “Những thứ pháp bảo này đều là cấp bậc tuyệt đỉnh nhất trong Hoàng khí, bởi vì ta - con trai ngươi hành tẩu giang hồ ở bên ngoài, thích rút dao tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa, những thứ này là do người khác tặng cho ta, ta cũng không dùng đến, thế nên liền mang về cho ngươi, trong đó còn có một vài Thánh khí.”
Mặc dù lời kể của Lục Trần vô cùng bình thản, nhưng lần nữa làm rung động phòng tuyến trong lòng của Lục Chính Hằng.
Cả người Lục Chính Hằng ngẩn người, lúc đầu nhìn số lượng pháp bảo không dưới trăm món trên đất, hắn miệng đắng lưỡi khô.
Tất cả những thứ này đều là pháp bảo đứng đầu Hoàng khí.
Tùy tiện ném một món ra bên ngoài cũng sẽ dẫn đến cuộc tranh đấu của cấp Hoàng Triều, suy cho cùng rất nhiều Hoàng chủ cũng không có pháp bảo cấp bậc đứng đầu Hoàng khí.
Nhiều pháp bảo như vậy, làm sao Lục Trần dùng đến.
Về phần người khác nói thích rút dao tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa thì trực tiếp bị hắn xem nhẹ, đây chính là vài lời nói dóc nên căn bản không tin được.
“Quá nhiều rồi, ta không thể nhận!” Lục Chính Hằng lên tiếng nói: “Ta chỉ lấy một món là được!”
Đầu tiên, một khi lộ nhiều pháp bảo như vậy ra ngoài thì nhất định sẽ dẫn đến sự tham lam của khắp nơi, đây đồng nghĩa đẩy Hoàng triều Lục thị vào trong vực sâu.
Một khi truyền tin này đi, sợ rằng toàn bộ thế lực ở Hoang vực cũng sẽ chen chúc tới.
Đến lúc đó thì làm sao hắn ngăn cản?
Bạn cần đăng nhập để bình luận