Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1478: Giới chiến (2)

Tu La Viêm và ba thủ hạ đi ra, lập tức cảm giác không ổn, sát ý cuồng bạo cuốn lên, triệt tiêu hai bàn tay, coi như như vậy, hắn và ba thủ hạ của hắn vẫn giống ba người Bàn Nhạc, trực tiếp bị đánh bay.
Thấy lại đi ra bốn người lạ mặt, hai bên hơi ngẩn ra.
Tu La Viêm rất nhanh đè lại khí huyết sôi trào, nhìn thấy hai bên có người đếm không hết đang giao chiến, ánh mắt của hắn thoáng cái rơi vào trên người Tô Nghênh Hạ, ôm quyền: “Bản nhân Tu La Viêm, đến từ Tu La giới, ứng lời mời của Lục huynh, đến Sơn Hải giới du ngoạn.”
Lần này, mặc kệ là Sơn Hải giới hay Thiên Yêu giới đều trợn tròn mắt, lại là ứng lời mời của Lục huynh.
Lục huynh trong miệng đó, nhất định là Lục Trần.
Tiếp đó, cửa vào chấn động dữ dội, sáu người bên Lục Trần, bốn người đại biểu Tây Môn Vũ, tổng cộng mười người xuất hiện ở cửa vào.
Sau khi bọn họ xuất hiện liền thấy xung quanh đều là người, hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa vào.
Mà hai người Luyện Ngục Hoàng và Long Lai liên tục công kích hai lần đều không đúng mục tiêu, lúc thấy chính chủ xuất hiện, rõ ràng hơi ngây ra, chờ lúc bọn họ muốn công kích, bọn họ đã lui đến sau lưng Tô Nghênh Hạ.
Tây Môn Vũ hơi sững sốt, nói: “Xem ra chúng ta tới đúng lúc rồi, chiến đấu mới vừa bạo phát.”
Lục Trần sờ mũi, nói: “Nếu chiến đấu đã bạo phát, vậy diệt đám súc sinh Thiên Yêu giới này thôi.”
Bất kể là người Sơn Hải giới hay Thiên Yêu giới đều ngớ ra, tên gia hỏa Lục Trần này tiến vào Thời Quang giới thế mà mang về nhiều cường giả như vậy, ước chừng mười một vị Đại Đế, phân biệt đến từ ba thế giới khác nhau, đều là Thiên Tôn tấn cấp Đại Đế đứng đầu nhất một giới, từ chuyện bọn họ có thể đỡ được lực lượng Thiên Đế suy yếu cũng có thể thấy được.
Cũng không biết Lục Trần ở bên trong làm cái gì, mang yêu nghiệt thế giới khác đến đây.
Lục Trần nhìn về phía ba người Bàn Nhạc nói: “Bàn Nhạc lão ca, ngươi cũng thấy đấy, thế giới của ta đang bị xâm lấn…”
Lời Lục Trần còn chưa nói xong, Bàn Nhạc đã vung tay nói: “Lục Trần huynh đệ, ngươi không nói ta cũng muốn diệt bọn họ, chỉ một chữ, chính là làm.”
Trong lòng Bàn Nhạc cũng có cơn tức, dẫu sao vừa đến đã bị cường giả tương đương Tổ Vu đánh lén, ai chịu nổi, trong lòng giận dữ vô cùng.
Tu La Viêm và thủ hạ của hắn căn bản không cần Lục Trần phân phó, trực tiếp xuất thủ, giết vào trong chiến trường, khí tức tộc Thiên Yêu rất dễ nhận biết, không sợ giết nhầm người.
“Chúng ta cũng xuất thủ thôi.” Vũ Minh mở miệng nói, sau đó nhìn về phía Lục Trần, nói: “Lục Trần huynh đệ, hôm nay bọn ta giúp ngươi một lần, sau này khi Thần giới ta gặp phải nguy nan, cũng hy vọng ngươi giúp một tay.”
“Đó là đương nhiên.” Lục Trần ôm quyền với Vũ Minh nói.
Nói xong, mấy người lập tức bước vào chiến trường Đế cảnh.
Chiến đấu giữa hai bên tiếp tục bạo phát, tiếng la giết rung trời, chiến đoàn bao trùm cả phạm vi mười vạn dặm.
Tuy lúc trước ba người Bàn Nhạc nhẹ dàng giết chết Đại Đế, chấn nhiếp một đám người, nhưng cường giả Đại Đế của Thiên Yêu giới rất nhiều, hơn nữa chết chỉ là Đại Đế bình thường, không gặp được Đại Đế đồng cấp, hiện tại sau khi gia nhập chiến đoàn, tự nhiên có Đại Đế đồng cấp, hoặc người cầm trong tay pháp bảo Đại Đế chống lại bọn hắn.
Vô số thi thể rơi xuống, hoặc là nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ không gian hư vô.
Lục Trần không chiến đấu trước, mà là nhìn chằm chằm hai Thiên Đế trong lạch trời, vẫy tay với Luyện Ngục Hoàng, cười hì hì nói: “Trước khi ta đi vào từng nói sẽ xử lý con nối dòng của ngươi, hiện tại làm được.”
“Ngươi…”
Quanh người Luyện Ngục Hoàng dấy lên sát ý vô biên, rất muốn giết chết Lục Trần, nhưng đối phương lại trốn sau lưng Tô Nghênh Hạ.
“Còn có thịt nhi tử ngươi, rất thơm.” Lục Trần nhếch miệng với Long Lai, cười nói.
Mặc dù Lục Trần chưa từng gặp qua Hoàng tộc tộc Ma Long Thâm Uyên, nhưng thấy Long Lai đứng bên cạnh Luyện Ngục Hoàng, trên người toát ra khí tức hơn người, không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định là Hoàng tộc tộc Thâm Uyên Ma Long.
Ầm!
Khí tức quanh người Long Lai bành trướng, giới vực xuất hiện từng vết nứt, hư không lại càng bắt đầu vặn vẹo.
“Ngươi đừng hận ta, Bàn Nhạc lão ca ăn nhiều nhất, ngươi nên hận hắn ấy.” Lục Trần chỉ Bàn Nhạc đang đại chiến ở xa xa.
Bàn Nhạc cầm trong tay một cây đại bổng, đang đối mặt với vây công hung hãn của ba Thiên Yêu Đại Đế, nghe được lời Lục Trần nói vội vã cải chính: “Lục Trần huynh đệ, ngươi hiểu lầm ta rồi, lần trước ta ăn nhiều nhất, nhưng lần này là Bàn Giang ăn nhiều nhất.”
Bàn Giang: “...”
Mọi người: “...”
Lục Trần truyền âm với sư phụ, hỏi: “Sư phụ, Thiên Đế không thể vượt giới tới nhỉ?”
Tô Nghênh Hạ không biết vì sao Lục Trần lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời một câu: “Có thể cưỡng ép vượt giới tới, nhưng như vậy tu vi của bọn họ sẽ suy yếu, bọn họ sẽ không dễ dàng vượt giới qua đây đâu.”
“Sư phụ, cái này giao cho ngươi.” Lục Trần ném ra Cấm Thiên đồ.
Cấm Thiên đồ lớn chừng bàn tay, ánh sáng phong ấn lưu chuyển, Tô Nghênh Hạ bắt lấy, tức khắc mắt lộ dị sắc, bởi vì nàng cảm thấy pháp bảo này giống như vừa vặn chế tạo cho nàng, trong mắt đẹp lộ ra vẻ kích động.
Món pháp bảo này rất mạnh, ít nhất là pháp bảo Thiên Đế cảnh đỉnh phong, mượn món pháp bảo này có thể giam cầm Thiên Đế, nhưng đây còn là một pháp bảo đủ cả công lẫn thủ.
Tô Nghênh Hạ rất tò mò duyên ngộ của Lục Trần trong Thời Quang giới, loại pháp bảo này cho dù là Ngũ sư muội cũng không luyện chế ra được.
“Sư phụ, ngươi làm quen trước một chút, đợi lát nữa chuẩn bị chơi xỏ hai người này một phen.” Lục Trần tiếp tục truyền âm nói.
“Được.” Tô Nghênh Hạ khẽ gật đầu, bắt đầu luyện hóa Cấm Thiên đồ.
Một khắc sau, Tô Nghênh Hạ trả lời Lục Trần một câu: “Ta đã nắm vững sơ bộ Cấm Thiên đồ, ngươi muốn làm sao chơi xỏ bọn họ?”
Lục Trần nói: “Ta quyết định lấy thân làm mồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận