Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 490: Cách người Vu tộc dạy con

Vu Chiến trải qua nửa giờ ‘lên cơn’, cả người không còn chút sức lực nào, mềm nhũn mà nằm dang tay dang chân hình chữ đại trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, như thể bị ai đó hành hạ một cách tàn nhẫn một trận.
Lục Trần không nói nên lời, có phải là cường điệu như vậy không.
Người của Vu Thể giới tộc nổi tiếng với cơ thể mạnh mẽ, ngay cả một chút Lôi Tích dịch cũng không thể chịu nổi.
Lục Trần có thể đã hiểu lầm về Vu Chiến, mặc dù Vu Chiến là người của Vu Thể giới, nhưng cơ thể không có biến thái như trong tưởng tượng thế kia.
Nhưng sau khi vượt qua được thì vẫn ổn.
Nhìn thấy ánh mắt của Vu Chiến dần dần sáng lên, Lục Trần nói không nên lời: “Hắn còn sống không vậy.”
“Cũng may, vẫn chưa có chết.” Vu Chiến cười ha ha, bò dậy từ mặt đất.
Đừng nhìn vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, thật ra trong lòng hắn đã rất hoảng loạn, suy cho cùng thì đó cũng là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời hắn, toàn bộ quá trình xấu hổ của hắn đã bị người ta chứng kiến, đúng là rất lúng túng.
Vu Chiến duỗi duỗi chiếc lưng bị mỏi, toàn thân phát ra âm thanh lạch cạch như hạt đậu, nói: “Chỉ uống hai giọt Lôi Tích dịch cùng một lúc, hiệu quả rõ rệt, cơ thể ta đã được tăng cường rất nhiều, Lục huynh, ngươi thử chút xem sao.”
Vu Chiến Cuộc bắt đầu xúi giục.
Suy cho dùng thì hắn đã bày ra một trò hề ở trước mặt Lục Trần một trận như vậy, vô cùng lúng túng, nếu như Lục Trần cũng làm ra trò hề như vậy thì sẽ không có lúng túng nữa.
Lục Trần lắc đầu, nói: “Để sau này rồi nói, nhân tiện, Kim Ty Xích Oa có được chưa.”
“Lục huynh không cần phải vội, vẫn còn một lúc nữa.” Vu Chiến tiếp tục xúi giục: “Lục huynh, ngươi cứ thử một chút đi, thật đấy, ta sẽ không lừa ngươi đâu, ngươi uống hai ba giọt một lần, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Vậy thì được thôi.”
Lục Trần hoàn toàn không biết rằng Vu Chiến là một người thích thể diện, còn dám cho rằng bản thân có thể giễu cợt hắn, thế nhưng Lục Trần thì không hề có ý chế giễu hắn.
Sau khi nói, Lục Trần uống hai giọt Lôi Tích dịch.
Vu Chiến nhìn Lục Trần với vẻ mặt đầy sự mong đợi, ánh mắt cũng không hề chớp, hy vọng rằng Lục Trần sẽ lên cơn giống như hắn vừa rồi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Thời gian trôi qua từng giây, vẻ mong đợi trên mặt của Vu Chiến càng ngày càng ít đi, trong lòng hết sức khó hiểu, cũng là số lượng hai giọt, tại sao Lục Trần lại bình tĩnh như thường, không có lên cơn.
Vu Chiến nhanh chóng vò đầu bứt tai.
Vu Chiến vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Lục huynh, nếu như cơ thể không chịu được thì có thể trút nó ra ngoài, yên tâm đi, ta sẽ không cười ngươi đâu.”
Vu Chiến không tin rằng Lục Trần hoàn toàn không có chút cảm giác nào, nghĩ rằng hắn đang giả vờ bình tĩnh.
Khi Lục Trần nghe thấy những lời của Vu Chiến, hắn ngay lập tức biết rằng cái tên tiểu tử này trông không có ý gì tốt, thì ra chính là hắn làm trò hề rồi nên hi vọng mình cũng làm trò hề theo, làm vậy để có thể cân bằng cảm xúc.
Lục Trần lắc đầu và nói: “Thực sự không cảm thấy gì cả.”
Nói xong, hắn uống luôn hai giọt Lôi Tích dịch cuối cùng.
Sau đó, vẫn không cảm thấy gì, luyện hóa năng lượng của Lôi Tích dịch trong một quá trính rất bình tĩnh.
Vu Chiến không còn gì để nói khi nhìn thấy cảnh này, bây giờ hắn không thể không thừa nhận rằng Lục Trần là một tên biến thái, thậm chí còn biến thái hơn cả người của Vu Thể giới tộc bọn họ, cũng không biết là đã tu luyện bằng cách nào.
“Lục huynh, đến uống Hổ Liệt tửu đi.” Mưu kế của Vu Chiến thất bại, không thể làm gì khác hơn là sử dụng Hổ Liệt tửu để chuyển hướng sự bối rối của mình.
Lần này Vu Chiến hết sức hào phóng, cho Lục Trần một cốc lớn đầy.
Lục Trần cũng không khách khí, nhấp một ngụm.
Không bao lâu sau, một mùi hương thoang thoảng xuất hiện, mùi hương đậm đà thơm nồng, chỉ cần ngửi vào sẽ khiến người ta chảy nước miếng.
Ngay sau đó, hai hộ vệ mang Kim Ty Xích Oa đã chuẩn bị sẵn đến, làm món hồng thang.
“Thiếu gia, xin mới dùng bữa.” Sau khi hộ vệ mang nó lên thì rời đi.
“Lục huynh, bắt đầu ăn thôi, nếm thử món ngon thượng hạng này.” Vu Chiến nói, đồng thời nhanh chóng gắp một miếng cho vào miệng.
Lục Trần cũng không khách khí, bắt đầu ăn, khỏi cần phải nói, Kim Ty Xích Oa có mùi vị rất tươi mềm, tan trong miệng nhưng da còn có một chút giòn, ăn cực kỳ ngon.
Mà Kim Ty Xích Oa cũng chứa đầy năng lượng tinh thuần, tinh khí ẩn chứa trong chất thịt là một thứ đồ siêu bổ.
“Đừng chỉ ăn không, đến uống rượu, uống một chút.” Vu Chiến nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Lục Trần, nhấp từng ngụm rượu mạnh, rồi lại bắt đầu ăn.
Sau ba vòng uống rượu, cả hai người đều đã uống đến đầu óc mơ hồ rồi, Vu Chiến lớn tiếng, bắt đầu chém gió với Lục Trần, ví dụ như Vu Thể giới bọn họ mạnh mẽ như thế nào.
Hơn nữa, Vu Thể giới nuôi nhốt một nhóm Hổ tộc, khi lớn đến Thánh cảnh thì lấy hổ cốt để ủ Hổ Liệt tửu, nghe nói thiên tài trong tộc thường xuyên dùng Hổ Liệt tửu để ngâm tắm.
Ngoài ra còn có Lôi Tích dịch, nếu có thể ra khỏi đây, thì đều có thể tùy tiện sử dụng.
Bọn họ đã bị giam cầm ở đây hàng chục vạn năm, tài nguyên được cất giữ đã không còn nhiều nữa rồi, nhưng vẫn có không ít hàng trữ, được phân phối cho những thiên kiêu đứng đầu.
Lục Trần nghe xong những lời này, thì hết sức kinh ngạc, nhưng cũng ngay lập tức thoải mái.
Những người trong Vu Thể giới đều đi theo con đường thân thể, sức mạnh thể chất thuần túy rất mạnh mẽ, mà Hổ Liệt tửu, Lôi Tích dịch... đều là những thứ tốt để rèn luyện cơ thể.
Những lời nói của Vu Chiến tiết lộ nội tình của Vu Thể thế giới.
Đối với người ngoài, rất khó để có được một bình rượu Liệt Hổ, bị biết được còn phải bị Hổ tộc truy sát, nhưng người của Vu Thể giới tộc thậm chí còn nuôi nhốt một nhóm Hổ tộc, chờ lớn đến cấp Thánh thì giết để ủ rượu, có thể nói là vô cùng kiêu ngạo.
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ chỉ có người của Vu Thể giới tộc ở thượng giới mới có thể làm được, bọn họ bị giam giữ ở đây không thể thoát ra ngoài, tài nguyên cũng đã sắp cạn kiệt.
“Lục huynh, đợi tới khi ta ta ra ngoài, tương lai khi ngươi đến Thượng Giới thiên, ta sẽ mời ngươi đi tắm chung.” Vu Chiến say sưa nói.
“Bỏ qua đi.” Lục Trần lắc đầu.
Tắm với một tên đàn ông trưởng thành, hắn không có loại sở thích này.
Đột nhiên, cơ thể Lục Trần run lên, một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ tràn ngập căn phòng, khiến hắn cảm thấy như lâm đại địch.
Không biết từ khi nào, trong phòng lặng lẽ xuất hiện thêm một nam tử trung niên, dáng vẻ của nam tử trung niên này giống với Vu Chiến tới bảy phần, trên người toát ra khí thế cường đại, sức mạnh mênh mông, dường như giam cầm cả mảnh thiên địa này.
Nam tử trung niên này nhìn chằm chằm vào Vu Chiến với một đôi mắt hổ, như thể hắn sẽ ăn thịt Vu Chiến vậy.
Lúc này, Vu Chiến cười ha ha nói: “Lục huynh, nói thật cho ngươi biết, Kim Ty Xích Oa này là do lão già nhà ta nuôi, nhân lúc hắn không có ở nhà ta mới len lén ăn.”
Khi Vu Chiến nói xong những lời này, Lục Trần thấy sắc mặt của nam tử trung niên phía sau Vu Chiến càng ngày càng âm trầm.
“Trước đây ta cũng chưa bao giờ ăn, lần này được hưởng phúc rồi, nhân lúc lão già không có ở nhà, ngài mai chúng ta tiếp tục ăn, đã làm thì phải làm cho trót.” Vu Chiến không biết phía sau có người đứng, tiếp tục cười nói.
Khi Vu Chiến nói ra những lời này, Lục Trần phát hiện ra rằng trong tay nam tử trung niên phía sau Vu Chiến có thêm một cây đại chùy.
Lúc này, Vu Chiến hậu tri hậu giác, cuối cùng cảm nhận được cảm thấy ớn lạnh từ phía sau, quay đầu lại nhìn, sợ tới mức lập tức ngã xuống đất.
“Lão già, ngươi trở về lúc nào vậy?” Trong nháy mắt, Vu Chiến đã hoàn toàn tỉnh rượu, run rẩy nói.
Tuy nhiên, nam tử trung niên không thèm để ý đến Vu Chiến, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám.
Vu Chiến đứng dậy bỏ chạy, nhưng mới đi được hai bước, nam tử trung niên đã duỗi một ngón tay ra gõ nhẹ vào Vu Chiến, lực lượng tối cao giam cầm xung quanh, sau đó Vu Chiến không nhúc nhích nữa.
“Lão già, đừng mà!” Vu Chiến hét lên như thể hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Ngươi chạy thử đi.”
Nam tử trung niên phớt lờ lời van xin lòng thương xót của Vu Chiến, xoay chiếc đại chùy, đập vào người Vu Chiến, sau đó, trong những tiếng kêu gào thảm thiết, Vu Chiến bay vào không trung, ngay sau đó biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận