Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 869: Gia tộc Thuần Vu khiếp sợ

Người này chính là một trong hai Thánh cảnh của gia tộc Thuần Vu, Thuần Vu Không bị giam giữ ở Thư gia là hậu bối cách đời của hắn, cũng là một trong những hậu bối hắn tương đối thích thú.
“Đại sự không ổn rồi!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh vô cùng bối rối, chợt một hộ vệ Vương cảnh chạy vào, liếc mắt nhìn cao tầng bên trong, vội vàng nói: “Bẩm báo, tin tức mới nhất truyền đến từ Thư gia, Lục Trần là một Đan Hoàng thất phẩm, đã luyện chế ra Vạn Thọ đan trước mặt mọi người, mở miệng kêu gọi Nhân Hoàng đại thành.”
Tin tức này truyền ra khiến đại sảnh đột nhiên yên tĩnh quỷ dị, vừa rồi ai nấy đều tức giận ngút trời, hiện tại đã cứng ngắc tại chỗ, trong mắt mang theo vẻ không dám tin.
“Tin tức ngươi nói là thật sao?” Một lúc lâu sau, bọn họ lấy lại tinh thần, tầm mắt đều rơi vào trên người hộ vệ.
“Thật, thật, tuyệt đối là thật!” Hộ vệ gánh vác áp lực cực lớn, mồ hôi lạnh thấm người nói.
“Con trai của Thư Mộng Lan vậy mà lại là một Đan Hoàng!” Người của gia tộc Thuần Vu lẩm bẩm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia lạnh lẽo.
“Nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Thuần Vu Phong!” Lão giả Thánh cảnh trước đó mở miệng nói muốn tiêu diệt Thư gia vội vàng hét lớn: “Lập tức đến Thánh địa Thái Sơ báo cáo cho Thuần Vu Phong biết chuyện xảy ra nơi này đi.”
Lục Trần để lộ thân phận Đan Hoàng, kêu gọi Nhân Hoàng đại thành, cách làm này không cần nói cũng biết.
Bởi vì Nhân Hoàng đại thành đó trở về đã nói cho bọn họ biết, nói Lục Trần muốn tiêu diệt gia tộc Thuần Vu bọn họ trong vòng nửa tháng.
Vốn bọn họ cảm thấy như nghe được trò đùa hài hước nhất trên thế gian này.
Hai Thánh cảnh, hơn mười Hoàng giả của gia tộc Thuần Vu có thể nói là lớn mạnh đến cực điểm, mà Lục Trần chỉ là một võ giả Vương cảnh, lấy cái gì để diệt bọn họ.
Hiện tại biết được thân phận Đan Hoàng của đối phương, ý thức được đối phương thật sự có năng lực tiêu diệt Thuần Vu gia.
Lần này gia tộc Thuần Vu gặp phải nguy cơ lớn nhất từ mấy ngàn năm qua đến nay, làm không tốt thì sẽ bị diệt tộc, hiện tại bọn họ chỉ có thể đặt cọng rơm cứu mạng lên trên người Thuần Vu Phong.
Bởi vì Thuần Vu Phong đã bái môn hạ một trưởng lão ở Thánh địa Thái Sơ, nếu như Thánh địa Thái Sơ ra mặt, cho dù Lục Trần là Đan Hoàng thì cũng không dám ra tay với gia tộc Thuần Vu.
...
Lúc gia tộc Thuần Vu đứng ngồi không yên, Lục Trần lại ở bên trong một viện tử của thành Phi Tuyết, tinh thần nhàn nhã đến cực điểm, còn có ba người Mộ Dung Thu, Tần Tuyết, Tiết Lâm ngồi bên cạnh.
Ánh mắt ba người họ nhìn về phía Lục Trần trở nên cực kỳ kỳ quái, vốn dĩ ba người họ đều là con cưng của trời, một là đệ tử trung tâm của Tinh Tượng kiếm phái, một là thiếu chủ của gia tộc Mộ Dung, một đến từ Thánh địa Thái Sơ.
Nhưng hiện tại gặp phải Lục Trần, trong lúc vô hình cảm giác như bị đả kích vậy.
Tu vi Lục Trần chưa đến Hoàng giả đã có thể dễ dàng giết chết Hoàng giả, vậy thì thôi đi, hiện giờ còn lộ ra thân phận Đan Hoàng, khiến trong lòng ba người họ chịu đựng đả kích.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thu không khỏi nói một câu: “Rốt cuộc ngươi là quái vật gì vậy, sao ngươi như vậy được, Nguyên Thần cảnh đúc thành thế Vô Địch, Vương cảnh lĩnh ngộ kiếm ý cấp Vương, bây giờ lại lộ ra thân phận Đan Hoàng, mẹ nó, có phải là ngươi đặc biệt chạy đến Đế Nữ vực để đả kích bọn ta không?”
Hai nữ tử bên cạnh cũng đồng cảm gật đầu.
Ba người họ cảm khái thiên phú của Lục Trần, dù sao ở Đế Nữ vực cũng không tìm thấy được người thứ hai biến thái như Lục Trần, mà Lục Trần lại bình tĩnh đáp lại lời của Mộ Dung Thu bằng một câu: “Bắt đầu từ nhan sắc, trung thành với nhan sắc, chìm vào nhan sắc.”
“Có ý gì?” Vẻ mặt Mộ Dung Thu ngây thơ.
Nhưng Tần Tuyết và Tiết Lâm có chút hiểu rõ, Lục Trần lại bắt đầu bị bệnh rồi.
Tần Tuyết còn nhớ rõ lúc trước từng thỉnh giáo Lục Trần làm sao có thể ngưng luyện được kiếm ý, tên này đã trả lời bốn chữ bí quyết, là bốn chữ ‘đẹp trai’ cộng thêm ‘thiên phú’.
“Là do ngươi xấu quá, nhan sắc không được, thiên phú còn không xong!” Quả nhiên, câu trả lời của Lục Trần giống hệt câu trả lời lúc trước ở thành Tinh Tượng.
Nhưng lần này Mộ Dung Thu đã nghe hiểu, Lục Trần là đang châm chọc nhan sắc của hắn không được, lúc này hắn phản bác: “Nhan sắc của ta rất cao hiểu không hả.”
“Kiêu ngạo mù quáng sẽ che lấp bản tâm, chấp nhận hiện thực đi.” Lục Trần lắc đầu nói.
Khóe miệng Mộ Dung Thu co giật, không thèm quan tâm đến Lục Trần nữa.
Đúng lúc này, Thư Mộng Lan hoảng hốt đi vào viện, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Lục Trần, vẻ mặt đau khổ, bi thương nói: “Trần nhi, ngoại bà ngươi sắp không ổn rồi, muốn gặp ngươi một lần.”
Lần trước Lý Diên và Nhân Hoàng đại thành của gia tộc Thuần Vu đại chiến, thân bị trọng thương, vốn không còn sống được bao nhiêu năm, trận chiến đó có thể nói là tiêu hao lực sinh mệnh không còn sót lại gì, sau một trận chiến, thọ nguyên trên cơ bản đã kết thúc.
“Trần nhi, ta biết ngươi bất mãn với ngoại bà ngươi, nhưng dù sao nàng cũng là ngoại bà của ngươi, là mẫu thân của ta, ngươi có cách cứu ngoại bà hay không.” Thư Mộng Lan khóc lóc nói.
Lục Trần thu liễm sắc mặt cợt nhả, suy nghĩ tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận