Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 596: Hứa Thanh Dao (2)

"Chà, mông đàn hồi khá tốt." Hoa Điệp mỉm cười, không giữ ý chút nào nói thẳng ra.
Phán quyết giả vừa nghe đã xấu hổ với tức giận muốn chết.
Sao trên đời này lại có một Thiên Tôn vô sỉ hạ lưu như thế chứ. Nàng thà bị cường giả thần bí khi nãy đánh chết còn hơn bị làm nhục như thế này.
Mặc dù tên cường giả lần trước rất mạnh nhưng ngôn từ và cử chỉ vô cùng quân tử, dáng vẻ của hắn không giống một kẻ lưu manh như vị này.
Cường giả phía xa không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Phán quyết giả giống như chim sợ cành cong, nhưng khi bị Hoa Điệp vạch trần, cả đám sững sờ tại chỗ.
Vị Thiên Tôn thần bí này tục tĩu quá đi. Không, phải nói là vô sỉ.
"Sư phụ à, xin ngươi hãy tha cho ta đi." Trong thức hải, Lục Trần hét lên.
Hoa Điệp cười nói: "Tiểu Lục Trần, ta vừa mới vỗ mông nàng một cái, xúc cảm thế nào?"
Khoé miệng Lục Trần run rẩy, hắn cũng không điều khiển cơ thể mình, có xúc cảm thế quái nào được.
"Hứa Thanh Dao ta thề, cho dù ngươi là ai, ta cũng sẽ tìm ra được, sau đó giết chết ngươi." Phán quyết giả nhìn Lục Trần tức giận nói. Sau đó nàng cắn đầu lưỡi, thiêu đốt sức mạnh nguyên thần khiến cả vùng trời đất trở nên tối đen.
Thừa dịp trời tối đen, Hứa Thanh Dao đã biến mất.
"Ồ, là người Hứa gia à." Hai mắt Hoa Điệp loé lên, nàng kinh sợ thốt lên nhưng trong mắt không có một tia nghiêm túc nào.
Hơn nữa, nàng vẫn còn cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh Dao đang chạy trốn nhưng không đuổi theo.
"Lần này coi như lấy lại cho Lục Trần một chút lời." Hoa Điệp lẩm bẩm: "Xem ngươi còn dám lấy Thiên Tôn cảnh ra bắt nạt tiểu Lục Trần nhà ta nữa không."
Ở phía xa, cường giả của tộc Ma Bất Tử thở phào nhẹ nhõm khi thấy Phán Quyết giả đại nhân đã trốn thoát. Họ thực sự sợ rằng Phán Quyết giả đại nhân sẽ rơi vào tay của Thiên Tôn thần bí.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt họ đã đông cứng lại, bởi vì Thiên Tôn thần bí đã đi về phía bọn họ.
Cường giả Thiên Tôn cảnh có tốc độ như thế nào chứ, chỉ mỗi bước chân mà đã gần trong gang tấc như biển trời giáp mặt, chưa đầy một hơi thở sẽ tới trước mặt bọn họ.
Uy áp Thiên Tôn ngập tràn khắp nơi, bao phủ lên không gian vô tận khiến tất cả mọi người không thở nổi, nguyên thần run lên bần bật.
Luồng uy thế này vô cùng mạnh mẽ, không một ai ở đây có thể chịu được áp lực khủng khiếp của nó.
"Tiền, tiền bối."
Cả đám người cắn răng, lắp bắp nói.
Bọn họ đổ mồ hôi nhễ nhại, trong lòng thấp thỏm lo sợ, không hiểu vì sao Thiên Tôn thần bí lại đi về phía bọn họ.
Đặc biệt là vị cường giả bí ẩn toả ra ánh sáng xanh lam nồng đậm chói lọi quanh người như lam hà, che mất đi hình dạng của mình khiến bọn họ không thể nhìn thấy được.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng mọi người đều có thể cảm giác được ánh nhìn uy nghiêm đang lướt qua người họ.
Khi tầm mắt ấy quét qua, bọn họ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm, khiến họ không dám nhúc nhúc dù chỉ là cử động nhỏ.
"A, chính là ngươi."
Hoa Điệp lẩm bẩm khi thấy một người đang đứng trong đám Thánh cảnh.
Trong đám Thánh cảnh, Lê Hoa là người căng thẳng nhất. Vì hắn nhận ra khi ánh mắt của Thiên Tôn thần bí rơi vào hắn lại không hề di chuyển mà trực tiếp ghim vào người hắn luôn.
Lê Hoa nhất thời cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều, da đầu hắn tê dại, không hiểu vì sao Thiên Tôn thần bí lại nhìn hắn chằm chằm.
"Au."
Ngay sau đó, Lê Hoa thét lên một tiếng đau đớn, toàn thân hắn trở nên đau rát.
Không biết từ khi nào, trên bề mặt cơ thể của Lê Hoa xuất hiện một tầng lửa màu vàng lộng lẫy như mặt trời thiêu đốt, toả ra nhiệt độ nóng đến kinh người.
Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, Lê Hoa đã bị tan thành mây khói trong ngọn lửa vàng.
Cho đến khi chết, Lê Hoa cũng không biết tại sao Thiên Tôn thần bí lại muốn giết mình.
Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh. Khoảnh khắc ngọn lửa vàng xuất hiện, trái tim bọn họ gần như ngừng đập.
Ngọn lửa màu vàng toả ra sức mạnh khiến họ khiếp vía.
Thần hoả?
Trong tâm trí họ như vô tình nghĩ tới từ thần hoả này.
Tuy rằng ngọn lửa vàng chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi, nhưng nhiệt độ nó toả ra chắc chắn là cùng cấp bậc với thần hoả. Không thấy một Thánh Quân không kiên trì nổi bốn giây đã hồn phi phách tán sao.
Đám người gần như bị doạ cho ngu người không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám thở. Họ sợ mình thở sẽ khiến Thiên Tôn thần bí khó chịu, sau đó dùng thần hoả thiêu chết.
May thay sau khi Thiên Tôn thần bí giết Lê Hoa xong, hắn cũng không tiếp tục ra tay mà lướt qua bọn họ, biến mất nơi cuối chân trời.
Khi Thiên Tôn thần bí biến mất, những người có mặt ở đây thở phào một hơi, quay đầu lại thấy sau lưng họ đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, Hoa Điệp đã tới thành Vô Song, khí tức mạnh mẽ của Thiên Tôn bao phủ dày đặc làm kinh động đến một số Thánh cảnh trong thành Vô Song. Đám Thánh cảnh ngẩng đầu lên, thấy trên trời xuất hiện một bóng dáng như lam hà. Người nọ tản ra uy áp siêu mạnh của cấp bậc Thiên Tôn khiến ánh mắt bọn họ lộ vẻ kinh hãi.
Họ không rõ tại sao Thiên Tôn thần bí lại đến thành Vô Song.
Tất nhiên là bọn họ đã biết được trận chiến trước đó giữa Phán quyết giả và Thiên Tôn bí ẩn rồi, chỉ là họ không theo dõi trận chiến ở cự ly gần mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận