Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1759: Trị tận gốc

Ánh mắt rất nhiều hộ vệ, thêm một chút mong đợi đặc biệt.
Liễu Khuynh Thành thấy một màn như vậy, một đôi mắt lớn ngập nước cũng lóe kích động.
“Ợ!”
Trong trận pháp, Lục Trần đánh nấc.
Dĩ nhiên, người đánh nấc không phải Lục Trần mà là Diệt Thế Hắc Diễm.
Diệt Thế Hắc Diễm vui vẻ nói: “Chủ nhân, những thứ oán khí này có hỗ trợ quá lớn với ta, ta có thể đề luyện vật chất tinh thuần nhất bên trong bổ sung tự thân, có còn hay không, ta còn muốn ăn.”
Lục Trần: “...”
“Đợi lát nữa ngươi ăn đủ.” Lục Trần tức giận trả lời một câu, chợt tiến vào bên trong kiến trúc, lập tức nhìn thấy vô số người ốm yếu.
Những người này gầy trơ cả xương, hốc mắt sâu hõm, trên mặt không có chút huyết sắc và thần trí nào, giống như mất linh hồn.
Lục Trần nhìn lướt qua, chỗ ngồi trống trải trong quảng trường, ít nhất có mấy ngàn người ngồi xếp bằng, dùng thần trí còn sống vận chuyển công pháp, áp chế oán khí trong cơ thể.
Lục Trần phóng thần niệm ra, rất nhanh phát hiện Bùi Kỵ và Yến Tử Hiên ốm yếu, dường như không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu của hai người, gầy bảy tám chục cân.
Trong những người trúng ôn dịch này, một dáng vẻ hữu khí vô lực, chẳng qua vẫn liếc mắt nhìn Lục Trần, trong mắt mang theo tuyệt vọng: “Ôi, lại một lần tới dọn dẹp oán khí định kỳ ư, có lẽ lần sau không thấy nữa.”
Từng người có nguyên thần bị ô nhiễm đều tuyệt vọng, những thứ sương mù này hoàn hảo tiến vào trong thân thể, còn có thể luyện hóa và thanh trừ, tuy nhiên một khi nguyên thần bị ô nhiễm, chứng tỏ hoàn toàn không thể cứu, Thiên Đế cũng không có cách.
Hơn nữa những thứ oán khí này, còn có thể hấp thu linh lực trong cơ thể, bản thân lớn mạnh, giống như ký sinh trùng, ký sinh ở trong cơ thể của bọn họ.
Trong thân thể chứa đựng oán khí đủ nhiều, sẽ tràn ra, thế nên trong kết giới mới xuất hiện một cảnh tượng hoàng vụ đậm đặc.
Soạt!
Lục Trần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người Bùi Kỵ và Yến Tử Hiên.
Hai người vốn dĩ ngẩn người giống như cái xác không hồn, nhưng mà đột nhiên thấy Lục Trần đứng ở trước mặt, sững sờ một lúc, sau một chút, Yến Tử Hiên mới vừa mừng vừa sợ nói: “Sư đệ, ngươi trở về rồi?”
Bùi Kỵ hữu khí vô lực nói: “Lục Trần, ngươi cũng được Tà Thần áo vàng ân sủng à?”
“n sủng.” Khóe miệng Lục Trần co giật, mắng to một câu: “n sủng cái rắm, ta tới cứu các ngươi.”
Tuy nhiên trên mặt hai người cũng không có vẻ hưng phấn, Yến Tử Hiên lại càng than thở nói: “Sư đệ, ngươi đi ra ngoài đi, cho dù Thiên Đế cũng không thể diệt trừ tận gốc oán khí phía trên nguyên thần chúng ta, mạnh mẽ loại trừ oán khí, người tu hành không sống quá ba giây đồng hồ thì nổ tung.”
Ban đầu, nhóm người Thiên Đế cũng nghĩ ra biện pháp, dụng thần hỏa tới đốt, nhưng mà sau khi mạnh mẽ loại trừ, người tu hành không sống quá vài giây đồng hồ thì nguyên thần và hình dạng đều bị diệt.
Ngay cả nhóm Thiên Đế cũng không có cách, hai người hiển nhiên không ôm lấy bất kỳ hy vọng nào với Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười nói: “Cấp Thiên Đế không làm được, không có nghĩa là ta không làm được.”
Thấy vẻ mặt Lục Trần tự tin, trong mắt hai người dấy lên hi vọng một lần nữa, chẳng lẽ Lục Trần thật sự có biện pháp.
“Trước tiên ngươi đừng động.” Lục Trần nhìn Yến Tử Hiên nói, sau khi một thần niệm tiến vào bên trong nguyên thần của người sau, Lục Trần nhìn thấy mặt ngoài hồn hải, một tầng sương mù màu vàng nổi lơ lửng, như siêu virus, đan lại với nguyên thần, không thể tách ra.
Hơn nữa dường như những thứ sương mù này có ý thức, tăng cường cắn nuốt linh lực từng chút một.
“Tiểu Hắc, có thể diệt tận gốc oán khí không?” Lục Trần hỏi một câu trong lòng.
Lục Trần cũng biết, nếu cưỡng ép loại trừ, võ giả sẽ chết, thế nên bây giờ xuống tay, nhất định phải thận trọng lên tiếng hỏi rõ.
“Có thể!” Diệt Thế Hắc Diễm chảy nước miếng nói: “Chủ nhân, ngươi để ta đi vào.”
Lục Trần lạnh lùng cảnh cáo một câu: “Ngươi đừng vì tham ăn, mà không chăm sóc sinh mệnh người tu hành, nếu như người trước mặt này tử vong, ta dìm chết ngươi.”
Diệt Thế Hắc Diễm yếu ớt nói: “Chủ nhân, bây giờ ta là Chân diễm, nước có thể dìm chết ta còn chưa xuất hiện.”
Lục Trần tức giận nói: “Ta nhốt ngươi trong phòng tối cả đời, không thả ngươi ra.”
Diệt Thế Hắc Diễm lập tức bị sợ đến thét chói tai một câu: “Chủ nhân, đừng!”
Dừng một chút, Diệt Thế Hắc Diễm tiếp tục nói: “Chủ nhân, ngươi yên tâm, có lẽ không làm thần hỏa được, nhưng bây giờ ta là Chân diễm, có thể không tổn thương nguyên thần võ giả, tróc từng tầng oán khí, sau đó thanh trừ toàn bộ.”
Nhận được bảo đảm của Diệt Thế Hắc Diễm, Lục Trần yên tâm.
Lục Trần quan sát, sau khi nhìn thấy Diệt Thế Hắc Diễm tiến vào hồn hải đánh nhau với sương mù màu vàng, dường như sương mù màu vàng trời sinh sợ ngọn lửa màu tối, không ngừng tránh né, nhưng căn bản không tránh thoát, bị Diệt Thế Hắc Diễm hưởng dụng điên cuồng.
“A!”
Yến Tử Hiên mang theo mặt nạ thống khổ, vẻ mặt vặn vẹo, gào thét tại chỗ.
Giờ phút này, Yến Tử Hiên cảm giác được nguyên thần truyền đến cảm giác đau nhói, hết sức đau đớn, chỉ chốc lát sau, đầu đầy mồ hôi, đại khái qua hai phút, cũng chưa thấy thống khổ như vậy, sắc mặt Yến Tử Hiên hòa hoãn.
“Ta khôi phục bình thường rồi!” Yến Tử Hiên sững sờ nói.
Giờ phút này, Yến Tử Hiên cũng không cảm nhận mảy may chút oán khí hành hạ nguyên thần, oan khí kia như giòi trong xương hành hạ hắn mấy năm, bị thanh trừ như vậy, điều này khiến Yến Tử Hiên có một loại cảm giác như nằm mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận