Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1617: Vô cùng nhục nhã

Phù phù!
Hai cái đầu thằn lằn bay lên, máu của những thi thể không đầu phun ra như suối, nguyên thần của đối phương còn chưa kịp thoát ra khỏi xác đi bị dập nát bởi hai luồng kiếm quang.
"Đa tạ đại nhân."
"Đa tạ đại nhân."
Những người sống sót trong thành cảm tạ Lục Trần với đôi mắt đầy lệ nóng hổi.
Bọn họ tuyệt vọng bởi vì có quá nhiều cường giả dị tộc. Hơn nữa còn có hai dị tộc cấp Thần Vương bám trụ chiến trường, bọn họ vốn không có hi vọng sống sót. Hiện giờ dị tộc cường đại nhất đã chết, niềm tin sinh tồn của bọn họ đã được củng cố.
Ngược lại, những dị tộc Chân Thần này lại phát lạnh cả người, đôi mắt chúng tràn đầy sợ hãi.
Hai Thần Vương thống lĩnh chết quá nhanh, họ không chống đỡ nổi một chiêu dưới tay thanh niên này.
Lục Trần không để ý tới những tu hành giả trong thành, hắn im lặng đứng trên không và nhắm mắt lại. Đúng lúc này, giữa đất trời truyền tới tiếng kiếm ngân, từng dòng nước sắc bén xuất hiện, số lượng ước chừng phải tới ngàn vạn, tất cả đều là kiếm ý giống như có ý.
Phù phù phù!
Từng con từng con dị tộc Chân thần cảnh đều bị dập nát nguyên thần dưới kiếm ý bất khả chiến bại.
Vút!
Thân hình Lục Trần loé lên thành một tia chớp, dần dần biến mất khỏi đây, những người trong thành quỳ rạp xuống hành về phương hướng mà Lục Trần đã rời đi.
Không lâu sau, một toà thành đồ sộ mơ hồ xuất hiện trước mặt Lục Trần. Thành trì này vô cùng to lớn, lớn hơn gấp mấy lần so với những toà thành hắn thấy dọc đường. Ngoại trừ toả ra khí tức cổ xưa, trong thành còn có dao động năng lượng ngất trời. Dưới dao động này, Lục Trần cảm nhận được một luồng áp lực.
Điều này tương đương với một cuộc chiến Thánh Đế cảnh.
Chỉ có mức độ chiến đấu dao động của cấp bậc này mới khiến Lục Trần cảm thấy có chút áp lực.
Lục Trần tiến về phía thành, mỗi bước là tốc độ với khoảng cách cây số.
Từ phía xa, Lục Trần đã nhìn thấy một con thằn lằn siêu lớn bay trên không trung, thân thể của nó khổng lồ đến độ dài chừng mấy ngàn thước, toàn thân là lớp vảy đen toả ra ánh sáng lạnh lẽo, đồng thời đang toả ra uy áp cuồn cuộn vô biên.
Trước con thằn lằn khổng lồ này là một nam tử trung niên anh tuấn uy vũ. Người này có khuôn mặt chữ quốc, mắt rậm mày to, vẻ mặt đầy uy nghiêm, trên người hắn mặc hoàng bào, đồng thời toả ra khí chất Hoàng giả.
Nhưng hiện giờ trông người này vô cùng thê thảm, toàn thân máu chảy đầm đìa, trước ngực có một lỗ máu nổi bật, đây chính là vết thương chí mạng.
"Quốc chủ Hách Lan quốc, cho ngươi một cơ hội đầu nhập cho Thâm Uyên giới của ta, như vậy ngươi mới có thể giữ được mạng." Đôi mắt to như một cung điện rơi vào người nam tử trung niên toàn thân đầy máu, miệng nó phát ra ngôn ngữ nhân loại.
Xung quanh còn có một đám dị tộc, tất cả đều là dị tộc cấp bậc Thần Vương, chúng lẳng lặng nhìn lão đại 'ức hiếp' Quốc chủ Hách Lan quốc.
Quốc chủ Hách Lan quốc nhìn thoáng qua những dị tộc xung quanh, tất cả dân chúng và thủ hạ trong kinh thành đều chết sạch, trên đường phố là thi thể ngổn ngang và rất nhiều người vẫn giữ vẻ sợ hãi trước khi trên khuôn mặt.
Ánh mắt Quốc chủ Hách Lan quốc ngập tràn bi thương, thân là một Quốc chủ mà ngay cả thần dân của mình cũng không bảo vệ chu toàn được, hắn còn mặt mũi gì sống sót.
"Phì."
Quốc chủ Hách Lan quốc nhổ nước miếng về phía con thằn lằn khổng lồ, vừa hay bằn vào mũi nó.
Đòn công kích cuối cùng trước khi chết của Quốc chủ Hách Lan quốc tuy không lợi hại lắm nhưng lại mang tính vũ nhục rất mạnh.
Không gian như trở nên yên tĩnh, những dị tộc Thần Vương đỉnh phong trố mắt đứng nhìn, sắc mặt như hoá đá, con mắt cực đại như sắp lồi ra ngoài.
Quốc chủ Hách Lan quốc đúng là một kẻ hung hãn, trước khi chết còn muốn sỉ nhục lão đại.
"Chết tâm đi, Hách Lan Uy ta sẽ không đầu nhập cho Thâm Uyên giới." Một giọng nói khinh thường từ tốn phun ra khỏi miệng Hách Lan Uy, hắn khinh thường nhìn con thằn lằn khổng lồ: "Dù thế nào đi chăng nữa, ông đây cũng là ngọc thụ lâm phong, phong độ thanh thoát, không có hứng thú biến thành loại hề người không người, quỷ không ra quỷ."
Trong suốt dòng lịch sử của Thần giới không hề thiếu những kẻ tham sống sợ chết. Khi đối mặt với nguy cơ sinh tử, họ sẽ không ngần ngại đi theo Thâm Uyên giới, nhưng đầu nhập vào đó sẽ phải hi sinh, tức là họ sẽ bị biến thành quái vật như con thằn lằn khổng lồ trước mặt.
Hơn nữa chỉ có hai loại hình dạng, nửa người nửa yêu và dạng thú.
Vì sao lại như vậy, chuyện này phải kể đến Thâm Uyên giới.
Thâm Uyên giới là thế giới đối địch với Thần giới, trận chiến giữa hai giới đã kéo dài hàng chục triệu năm.
Trong diện tích khu vực vô cương có yêu vật cấm kỵ và tai ách dị đoan du đãng khắp nơi.
Thanh niên hoàng bào dùng oán khí sinh ra ý thức nên khó có thể diệt, đây có thể xếp vào một loại tai ách dị đoan.
Thâm Uyên giới được thống trị bởi một yêu vật cấm kỵ giống như con thằn lằn khổng lồ và nó chuyện đi chiếm đoạt các thế giới. Thần giới chính là món điểm tâm mà con yêu vật cấm kỵ 'thằn lằn khổng lồ' vẫn chưa đoạt được.
Nhân tộc đầu nhập cho con thằn lằn khổng lồ này sẽ được ban cho một giọt máu dùng để thay đổi huyết mạch, sau đó sẽ biến thành một giống loài dị dạng có đầu thằn lằn mình người.
Nói dễ nghe thì giọt máu đó là lễ vật do yêu vật cấm kỵ ban thưởng, còn nói khó nghe ra thì nó là một loại thủ đoạn khống chế của yêu vật cấm kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận